Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

PHÂN TÍCH QUY TRÌNH BAN HÀNH CHỈ THỊ CỦA ỦY BAN NHÂN DÂN CẤP HUYỆN

PHÂN TÍCH QUY TRÌNH BAN HÀNH CHỈ THỊ CỦA ỦY BAN NHÂN DÂN CẤP HUYỆN
Nguyễn Minh Cảnh - Sinh viên năm cuối, trường Đại học Luật Tp Hồ Chí Minh

Hoạt động ban hành văn bản QPPL là một trong những cách thức mà nhà cầm quyền dùng để quản lý đất nước. Nhằm thực hiện chức năng quản lý nhà nước ở địa phương, góp phần bảo đảm sự chỉ đạo, quản lý thống nhất trong bộ máy hành chính nhà nước từ trung ương tới cơ sở, UBND các cấp được quyền ban hành một số văn bản QPPL dưới hình thức là quyết định, chỉ thị .
Hiện nay, chỉ thị là văn bản pháp luật được dùng với cả hai tư cách: Văn bản QPPL và văn bản áp dụng pháp luật. Chị thị không chỉ do Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang bộ, cơ quan thuộc Chính phủ, Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao, UBND các cấp, mà còn do một số chủ thể khác như Chủ tịch UBND các cấp hay chủ thể các ngành quản lý chuyên môn ban hành .
Với tư cách là văn bản QPPL, chỉ thị được ban hành để quy định các biện pháp cụ thể nhằm chỉ đạo, đôn đốc, phối hợp và kiểm tra hoạt động của các cơ quan, đơn vị thuộc quyền quản lý của các cơ quan ban hành chỉ thị. Ngoài ra, chỉ thị còn để kiện toàn tổ chức, chấn chỉnh công tác, nâng cao hiệu lực quản lý của ngành.
Với tư cách là văn bản áp dụng pháp luật, chỉ thị được dùng để vận hành bộ máy thuộc quyền quản lý của người ban hành, và nhằm thực hiện tốt chức năng, nhiệm vụ mà Nhà nước đã giao. Trong trường hợp này nội dung của chỉ thị chứa đựng mệnh lệnh để giao nhiệm vụ cho cấp dưới, để chỉ đạo cấp dưới trong việc thực hiện pháp luật và các nhiệm vụ cụ thể phát sinh trong quản lý nhà nước.
Theo đó, nội dung chỉ thị của UBND cấp huyện chứa đựng “quy định biện pháp chỉ đạo, kiểm tra hoạt động của cơ quan, đơn vị trực thuộc và của HĐND, UBND cấp xã trong việc thực hiện văn bản của cơ quan nhà nước cấp trên, của HĐND cùng cấp và quyết định của mình”.
Hiện nay, chỉ thị của UBND cấp huyện được ban hành trong hai trường hợp sau: chỉ thị ban hành trong trường hợp thông thường và chỉ thị ban hành trong trường hợp đột xuất, khẩn cấp.
Để hiểu rõ hơn về quy trình ban hành ra văn bản chỉ thị của UBND cấp huyện, nhóm chúng tôi xin trình bày một số nội dung như sau:

I. QUY TRÌNH BAN HÀNH CHỈ THỊ TRONG TRƯỜNG HỢP THÔNG THƯỜNG

1. Soạn thảo dự thảo chỉ chị :

Soạn thảo là một khâu quan trọng trong trình tự, thủ tục soạn thảo chỉ thị của UBND cấp huyện và được quy định tại mục 2 Chương IV Luật 2004. Tuỳ theo tính chất và nội dung của chỉ thị, UBND sẽ tổ chức việc soạn thảo hoặc phân công cơ quan soạn thảo. Đây là bước quan trọng và là nền tảng ban đầu hình thành nên văn bản chỉ thị, nếu như được thông qua.
Văn bản chỉ thị thường có kết cấu ba phần :
 Phần mở đầu: tóm tắt mục đích, lý do ban hành chỉ thị và cơ sở pháp lý hoặc tình hình cụ thể.
 Phần nội dung: nhận xét quá trình thực hiện chủ trương, chính sách; những ưu điểm, khuyết điểm và các biện pháp khắc phục.
 Phần tổ chức thực hiện: quy định trách nhiệm cho từng chủ thể thực hiện, chịu trách nhiệm chính và các chủ thể khác cùng phối hợp thực hiện.

1.1. Chủ thể soạn thảo:

Theo quy định tại khoản 1 Điều 41 Luật 2004 thì Chủ tịch UBND cấp huyện sẽ phân công và trực tiếp chỉ đạo các cơ quan chuyên môn thuộc UBND cấp huyện soạn thảo chỉ thị thuộc thẩm quyền ban hành của UBND cấp huyện. Đối với chỉ thị có nội dung liên quan đến một ngành, một lĩnh vực và do một cơ quan phụ trách thì UBND có thể giao cho chính cơ quan đó soạn thảo văn bản. Trong trường hợp chỉ thị có nội dung liên quan đến nhiều ngành, nhiều lĩnh vực hoặc phức tạp, cơ quan chuyên môn được UBND phân công soạn thảo có thể thành lập Tổ soạn thảo. Việc thành lập Tổ soạn thảo nhằm giúp đảm bảo tính khách quan trong hoạt động soạn thảo, đảm bảo tính chất lượng cho nội dung và chia sẻ gánh nặng cho cơ quan chủ trì soạn thảo.

1.2. Nhiệm vụ của cơ quan được phân công chủ trì soạn thảo:

Để soạn thảo được văn bản có chất lượng cao, vừa hợp pháp, vừa hợp lý cơ quan soạn thảo văn bản phải tiến hành những công việc tiên quyết như quyết định những vấn đề về quan điểm chỉ đạo, định hướng cho nội dung văn bản, mục đích ban hành văn bản, những điều kiện để thực hiệnvăn bản, cụ thể là những hoạt động sau:
Khảo sát, đánh giá thực trạng quan hệ xã hội ở địa phương liên quan đến dự thảo. Công việc này sẽ đánh giá nhu cầu và mức độ cần thiết phải có văn bản chỉ thị điều chỉnh, thông qua đó ta sẽ biết được tình hình điều chỉnh pháp luật đối với quan hệ xã hội đó, sự thiếu thốn hoặc bất cập trong cơ chế điều chỉnh, giúp ta dự kiến được nội dung, phương hướng lập ra chỉ thị.
Nghiên cứu đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng; văn bản của cơ quan nhà nước cấp trên, nghị quyết của HĐND cùng cấp; và nghiên cứu thông tin, tư liệu có liên quan đến dự thảo. Công việc này đòi hỏi phải tổng hợp, hệ thống hoá các quan điểm của Đảng về vấn đề thuộc nội dung dự thảo được thể hiện trong các văn kiện của Đảng, đặc biệt là cấp ủy Đảng ở địa phương.
Xây dựng dự thảo và tờ trình dự thảo chỉ thị; xác định văn bản, điều, khoản, điểm trong các văn bản dự kiến sửa đổi, bổ sung, thay thế, bãi bỏ.
Trên cơ sở các kết quả nghiên cứu, người soạn thảo chỉ thị cần xây dựng đề cương dự thảo (không bắt buộc). Nội dung đề cương gồm: đối tượng tác động, phạm vi tác động của chỉ thị, các vấn đề nội dung chỉ thị đề cập tới, vấn đề nào chủ yếu, vấn đề nào thứ yếu, thứ tự sắp xếp các vấn đề đó. Nếu nội dung chỉ thị đơn giản, ít quan trọng có thể lập dàn ý, ghi những ý chính cần nêu. Làm đề cương là để thấy rõ chỉ thị định viết như thế nào, kiểm tra được cấu trúc chỉ thị. Đây là cách tốt nhất để tiết kiệm thời gian soạn thảo chỉ thị, tránh phải soạn thảo nhiều lần. Làm đề cương tốt thì người viết chủ động, làm chủ được vấn đề, chỉ thị viết vừa gọn, rõ, vừa đầy đủ vì đã có khuôn khổ nhất định, đã sắp xếp ý trước, ý sau, cân đối giữa các phần. Đề cương cũng giúp người soạn thảo xác định đã có đủ thông tin cần thiết chưa, có thể tiếp tục nghiên cứu, thu thập thông tin, nếu cần.
Vì thế cơ quan soạn thảo có thể thực hiện toàn bộ hoặc một số công việc sau:
Một là, xây dựng đề cương chi tiết dự thảo văn bản.
Ở bước này người soạn thảo chọn ý, sắp xếp ý theo trình tự nhất định, hợp logic nhằm làm nổi bật mục đích, yêu cầu nội dung bản dự thảo chỉ thị; và quan trọng nhất là dự kiến được thành phần chủ yếu và bố cục của dự thảo văn bản.
Phần mở đầu của chỉ thị:
o Nêu mục đích của việc ban hành chỉ thị.
o Nêu căn cứ pháp lý của việc ban hành chỉ thị.
o Nêu căn cứ thực tiễn của việc ban hành chỉ thị.
o Hoặc có thể kết hợp các căn cứ nêu trên.
Phần nội dung: Đây là phần quan trọng nhất của chỉ thị, phần này có thể trực tiếp đưa ra các biện pháp, kế hoạch cần tiến hành để đạt được mục tiêu đề ra. Phần này cần cụ thể rõ ràng về: mục tiêu, nhiệm vụ cần đạt, cách thức, đối tượng thực hiện…
Phần kết thúc: Chỉ thị nên có cách viết linh hoạt thể hiện sự quan tâm, sự theo dõi sâu sát của UBND về quá trình thi hành chỉ thị.
Hai là, viết chi tiết nội dung dự thảo.
Trong bước này người soạn thảo viết cụ thể các ý được vạch ra, lần lượt theo từng phần căn cứ theo đề cương chi tiết.
Ba là, kiểm tra lại nội dung dự thảo chỉ thị.
Người soạn thảo cần kiểm tra lại toàn bộ dự thảo nhằm phát hiện những sai sót, hạn chế của dự thảo. Việc kiểm tra chủ yếu tập trung vào phần nội dung và thể thức, kỹ thuật trình bày văn bản.
Sau khi dự thảo đã được soạn thảo, để hoàn thiện nội dung văn bản theo hướng đảm bảo tính khả thi, cơ quan soạn thảo tổ chức lấy ý kiến các đối tượng có liên quan.

2. Lấy ý kiến các đối tượng có liên quan:

2.1. Vấn đề lấy ý kiến

Đối tượng lấy ý kiến bao gồm: cơ quan, tổ chức hữu quan, đối tượng chịu sự tác động trực tiếp của văn bản.
Ví dụ: Để thực hiện chức năng chấn chỉnh kỷ luật, kỷ cương hành chính, chế độ công tác, nâng cao tinh thần trách nhiệm của thủ trưởng cơ quan, đơn vị ngày 08/8/2012 UBND thành phố Nha Trang (Khánh Hoà) đã ban hành Chỉ thị số 3633/UBND-NV. Theo như phân tích, thì UBND thành phố Nha Trang cần lấy ý kiến từ phía các cơ quan, tổ chức hữu quan như Phòng Nội vụ của huyện, và từ đối tượng chịu sự tác động trực tiếp của văn bản như công chức, viên chức trên địa bàn.

2.2. Hình thức, nội dung, thời hạn lấy ý kiến dự thảo:

Theo khoản 3 Điều 23 Nghị định 91/2006/NĐ-CP thì tùy theo tính chất, nội dung của dự thảo văn bản, cơ quan soạn thảo có thể áp dụng một hoặc nhiều hình thức lấy ý kiến sau đây:
o Lấy ý kiến trực tiếp của cơ quan, tổ chức, cá nhân hữu quan thông qua các cuộc họp, hội nghị, hội thảo;
o Lấy ý kiến thông qua các phương tiện thông tin đại chúng (truyền thanh, truyền hình), trang thông tin điện tử (Website) của địa phương để lấy ý kiến trong nhân dân;
o Lấy ý kiến qua khảo sát, phát phiếu thăm dò ý kiến hoặc mời chuyên gia phản biện đối với những nội dung chủ yếu của dự thảo;
o Và các hình thức khác phù hợp với quy định của pháp luật và phù hợp với từng đối tượng được lấy ý kiến.
Để quá trình lấy ý kiến đạt hiệu quả, Luật 2008 quy định cơ quan lấy ý kiến có trách nhiệm “xác định những vấn đề cần lấy ý kiến, địa điểm lấy ý kiến và dành ít nhất là năm ngày, kể từ ngày tổ chức lấy ý kiến để các đối tượng được lấy ý kiến góp ý vào dự thảo” , cũng như thể hiện quan điểm của mình.

2.3. Hồ sơ gửi để lấy ý kiến gồm:

o Dự thảo tờ trình;
o Dự thảo chỉ thị;
o Các văn bản pháp luật mà cơ quan soạn thảo căn cứ để làm cơ sở dự thảo văn bản và các tài liệu khác có liên quan.

2.4. Trách nhiệm của cơ quan soạn thảo và cơ quan được hỏi ý kiến:

o Trường hợp tổ chức họp, hội nghị, hội thảo:
Trước khi họp, cơ quan soạn thảo phải gửi tài liệu lấy ý kiến đến cơ quan được mời họp.
Cơ quan được mời họp phải cử đại diện lãnh đạo và nếu cần có thể cử thêm cán bộ, công chức có kiến thức pháp luật và kiến thức chuyên môn vững vàng, phải có ý kiến tại cuộc họp hoặc có văn bản góp ý gửi cho cơ quan soạn thảo và phải chịu trách nhiệm đối với nội dung góp ý. Những ý kiến thảo luận phải được ghi vào biên bản cuộc họp có chữ ký của chủ tọa, thư ký cuộc họp và phải gửi kèm hồ sơ trình dự thảo.
o Trường hợp lấy ý kiến bằng văn bản:
Tuỳ theo tính chất phức tạp của văn bản, cơ quan soạn thảo sẽ ấn định thời gian trả lời hợp lý; các cơ quan được hỏi ý kiến có trách nhiệm trả lời bằng văn bản trong thời hạn nêu trên.
Lấy ý kiến các đối tượng có liên quan – đây là bước thể hiện tính dân chủ, khi đó nhân dân được quyền tham gia vào hoạt động soạn thảo văn bản, được quyền bày tỏ những vấn đề mà mình quan tâm. Mặc khác, tính công khai, minh bạch và tính khả thi được quy định tại khoản 3 và khoản 4 Điều 3 Luật 2004 cũng được phát huy, giúp cho văn bản chỉ thị có “sức sống” lâu bền trên thực tế.
Tuy nhiên, thực tế để thực hiện quy định này rất khó khăn, phức tạp như: tổ chức lấy ý kiến thông qua các cuộc họp, dự thảo hay phát phiếu thăm dò, mời chuyên gia… mất rất nhiều thời gian và kinh phí. Vì thế nhiều nơi việc lấy ý kiến diễn ra rất đơn giản hoặc không có tổ chức, do đó không thu được hiệu quả tuyệt đối.
Để nâng cao hiệu quả hơn, đòi hỏi cần có một khâu giám sát chặc chẽ việc lấy ý kiến này, đồng thời sự phối hợp giúp đỡ lẫn nhau giữa các cơ quan, tổ chức có liên quan nhằm đảm bảo dự thảo được hình thành và đạt hiệu quả cao.

3. Tiếp thu, chỉnh lý dự thảo chỉ thị:

Các ý kiến góp ý phải được cơ quan soạn thảo nghiên cứu, nếu hợp lý thì tiếp thu ý kiến để chỉnh lý dự thảo văn bản. Trường hợp không hợp lý, cần phải giải trình rõ trong tờ trình. Thủ trưởng cơ quan soạn thảo có trách nhiệm chỉ đạo việc tiếp thu ý kiến và tổ chức tập hợp ý kiến. Các ý kiến góp ý phải được đưa vào hồ sơ để cơ quan có thẩm quyền tham khảo.

4. Thẩm định dự thảo chỉ thị:

Thẩm định dự thảo chỉ thị là hoạt động xem xét, đánh giá về nội dung và hình thức của dự thảo nhằm đảm bảo tính hợp hiến, hợp pháp, tính thống nhất, đồng bộ của dự thảo trong hệ thống pháp luật; xem xét, đánh giá việc tuân theo pháp luật về trình tự, thủ tục soạn thảo của dự thảo, phù hợp với các nguyên tắc được quy định tại Điều 3 Luật 2004.
Việc thẩm định phải thực hiện trước ngày UBND huyện họp. Theo khoản 1 Điều 42 Luật 2004 quy định: “Chậm nhất là mười ngày trước ngày UBND họp, cơ quan soạn thảo quyết định, chỉ thị phải gửi hồ sơ dự thảo quyết định, chỉ thị đến cơ quan tư pháp để thẩm định”. Như vậy, đây là khoảng thời gian tối thiểu để cơ quan soạn thảo gửi hồ sơ dự thảo đến Phòng Tư pháp của huyện để thẩm định.
Cũng theo quy định trên, chậm nhất là bảy ngày trước ngày UBND họp, Phòng Tư pháp phải gửi báo cáo thẩm định theo quy định tại khoản 3 Điều 38 Luật 2004. Sau đó, cơ quan soạn thảo cần tiếp thu ý kiến của cơ quan thẩm định và chỉnh lý dự thảo, nếu cần.

4.1. Hồ sơ thẩm định bao gồm:

o Công văn yêu cầu thẩm định.
o Dự thảo tờ trình và dự thảo chỉ thị. Trong tờ trình cần nêu rõ sự cần thiết phải ban hành chỉ thị, quá trình soạn thảo, việc tổ chức lấy ý kiến của các cơ quan, tổ chức, cá nhân có liên quan, nội dung nào đã thống nhất, nội dung nào còn có ý kiến khác nhau cần xin ý kiến UBND xem xét, quyết định.
o Bản tổng hợp ý kiến góp ý, phản biện dự thảo của các cơ quan, tổ chức liên quan và bản sao ý kiến của các cơ quan, đơn vị đó và bản tổng hợp ý kiến góp ý của các đối tượng chịu sự tác động trực tiếp của chỉ thị sẽ ban hành (nếu có); bản giải trình nêu rõ lý do về việc tiếp thu hoặc không tiếp thu ý kiến tham gia góp ý của cơ quan chủ trì soạn thảo văn bản.
o Các tài liệu có liên quan khác như: Các chủ trương, chính sách, đường lối của Đảng và Nhà nước, các văn bản QPPL của cơ quan nhà nước cấp trên liên quan trực tiếp đến nội dung; và các cơ sở pháp lý, căn cứ để ban hành văn bản.

4.2. Phạm vi thẩm định:

4.2.1. Sự cần thiết ban hành, đối tượng, phạm vi điều chỉnh của dự thảo chỉ thị.

Về sự cần thiết ban hành văn bản: Xác định việc ban hành văn bản có cần thiết hay không: Căn cứ xác định sự cần thiết ban hành quyết định, chỉ thị của UBND cấp huyện là Điều 2 Luật ban hành văn bản QPPL của HĐND, UBND. Cụ thể: Văn bản pháp luật cấp trên phân cấp cho cấp huyện ban hành chỉ thị cụ thể; xuất phát từ nhu cầu quản lý nhà nước, thấy rằng có những vướng mắc, khó khăn hoặc cần ban hành văn bản để tăng cường quản lý.
Ví dụ: Xuất phát từ tình hình thực tế: “…hiện nay vẫn còn một số cơ quan, đơn vị, UBND các xã, phường duy trì giờ giấc, chế độ làm việc sinh hoạt, hội họp không nghiêm túc, chưa đúng giờ; các cơ quan đơn vị được giao chủ trì chuẩn bị nội dung họp chưa chu đáo; thành phần dự họp không đúng theo yêu cầu; không báo cáo xin phép; tình trạng cán bộ dự họp thay không nắm bắt được nội dung còn khá phổ biến, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc họp, gây mất thời gian. Một số thủ trưởng cơ quan, đơn vị quản lý cán bộ, công chức, viên chức còn lỏng lẻo; việc thực hiện chế độ công vụ của cán bộ, công chức, viên chức chưa chặc chẽ; tinh thần trách nhiệm của một số cán bộ, công chức, viên chức tại các cơ quan, đơn vị, UBND các xã, phường chưa cao, còn nhiều biểu hiện thiếu tinh thần trách nhiệm với nhiệm vụ được giao; ý thức tổ chức kỷ luật, kỷ cương chưa được đề cao đúng mức, việc chấp hành các chế độ thống kê, báo cáo định kỳ và đột xuất thiếu thường xuyên, nghiêm túc…” ngày 08/8/2012 UBND thành phố Nha Trang (Khánh Hoà) đã ban hành Chỉ thị số 3633/UBND-NV nhằm chấn chỉnh kỷ luật, kỷ cương hành chính, chế độ công tác, nâng cao tinh thần trách nhiệm của thủ trưởng cơ quan, đơn vị tại địa phương mình.
Sau khi xác định được sự cần thiết, nếu thấy cần thiết ban hành và thống nhất thì tiến hành thẩm định các nội dung khác. Nếu thấy không cần thiết ban hành thì không cần phải thẩm định các nội dung khác nữa.
Về đối tượng, phạm vi điều chỉnh của văn bản: Trong nội dung thẩm định về đối tượng, phạm vi điều chỉnh của văn bản, báo cáo thẩm định phải nêu rõ ý kiến đánh giá về các vấn đề đề cập trong dự thảo chỉ thị. Dự thảo chỉ thị có thể có điều riêng quy định về đối tượng, phạm vi điều chỉnh của văn bản hoặc có thể không quy định thành điều riêng mà thể hiện trong trích yếu tên gọi của văn bản. Xem xét sự phù hợp giữa đối tượng, phạm vi điều chỉnh với các nội dung khác của dự thảo; giữa đối tượng, phạm vi điều chỉnh của dự thảo với chính sách có liên quan, qua đó để phát hiện những quy định thiếu, thừa, chưa phù hợp, mâu thuẫn của dự thảo với các quy định của pháp luật cũng như trong chính nội dung dự thảo.

4.2.2. Tính hợp hiến, hợp pháp và thống nhất của dự thảo chỉ thị với hệ thống văn bản quy phạm pháp luật.

Tính hợp hiến, hợp pháp, tính thống nhất của văn bản quy phạm pháp luật của HĐND, UBND trong hệ thống pháp luật được quy định tại Điều 3 Luật 2004, theo đó thì dự thảo chỉ thị cũng phải đảm bảo nguyên tắc này. Cụ thể:
Về tính hợp hiến: Hiến pháp là luật gốc, là “xương sống” của hệ thống pháp luật của một quốc gia, do đó đòi hỏi các văn bản pháp luật khác không được trái với nội dung của Hiến pháp.
Về tính hợp pháp: người thẩm định phải xem xét các nội dung như: căn cứ pháp lý để ban hành văn, thẩm quyền hình thức và thẩm quyền nội dung. Cụ thể:
Căn cứ pháp lý để ban hành văn: văn bản ban hành cần có căn cứ pháp lý cho việc ban hành; những văn bản làm căn cứ pháp lý đó đã được ký ban hành, thông qua và có hiệu lực vào thời điểm ban hành văn bản.
Thẩm quyền ban hành văn bản: thẩm quyền về hình thức và thẩm quyền nội dung: Thẩm quyền hình thức đó là hình thức chỉ thị. Thẩm quyền nội dung là việc cơ quan có thẩm quyền ban hành văn bản QPPL phù hợp với thẩm quyền của mình theo quy định của pháp luật. Ví dụ: thẩm quyền phê duyệt dự toán, phân bổ, điều chỉnh ngân sách hàng năm là do HĐND cấp huyện quyết định mà không phải là UBND cấp huyện. Ở đây, điều quan trọng để xác định được thẩm quyền ban hành văn bản QPPL đó chính là xác định thế nào là văn bản QPPL.
Nội dung của văn bản phù hợp với quy định của pháp luật: Chỉ thị của UBND cấp huyện ban hành phải phù hợp với Hiến pháp, luật, nghị quyết của Quốc hội; pháp lệnh, nghị quyết của Ủy ban Thường vụ Quốc hội; lệnh, quyết định của Chủ tịch nước; các văn bản do Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang Bộ ban hành và các văn bản của cơ quan nhà nước cấp trên; phù hợp với Nghị quyết của HĐND tỉnh, quyết định, chỉ thị của UBND tỉnh và các chính sách của tỉnh; phù hợp với Nghị quyết của UBND cấp huyện, không làm cản trở việc thực hiện điều ước quốc tế mà Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là thành viên.
Chỉ thị không quy định lại các nội dung đã được quy định trong văn bản QPPL khác và bảo đảm thống nhất giữa văn bản hiện hành với văn bản mới được ban hành của cùng một cơ quan.
Lưu ý: Nội dung dự thảo chỉ thị có bảo đảm tính hợp pháp hay không, cần lưu ý bốn nội dung sau đây:
Thứ nhất, Cơ quan thẩm định xem xét có quy định nào trong dự thảo trái với văn bản QPPL có giá trị pháp lý cao hơn không. Do đó phải nghiên cứu các văn bản có giá trị pháp lý cao hơn có liên quan để xác định.
Thứ hai, có đảm bảo tính đầy đủ trong nội dung dự thảo chỉ thị theo yêu cầu của văn bản có giá trị pháp lý cao hơn thuộc lĩnh vực đó hay không? Chỉ rõ những nội dung còn thiếu và trích cụ thể điều khoản đó ở văn bản có liên quan.
Thứ ba, xem dự thảo chỉ thị có tuân thủ đúng trình tự, thủ tục xây dựng, ban hành văn bản không? Ví dụ như đã lấy ý kiến các đối tượng chịu sự tác động trực tiếp của văn bản chưa?...
Thứ tư, xem có đảm bảo tuân thủ đúng các nguyên tắc ban hành chỉ thị hay không, quy định hiệu lực của chỉ thị (cấp huyện sau 7 ngày, trừ trường hợp đột xuất, khẩn cấp) và không quy định hiệu lực trở về trước.

4.2.3. Ngôn ngữ, kỹ thuật soạn thảo chỉ thị:

Bố cục của dự thảo có bảo đảm tính hợp lý hay không (thể hiện trong cách cơ cấu các nhóm vấn đề theo chương, mục, điều, khoản dự thảo văn bản).
Nội dung các quy định có đảm bảo tính rõ ràng, nhất quán của các thuật ngữ chuyên môn được sử dụng trong văn bản hay không? Trường hợp có sử dụng thuật ngữ chuyên ngành thì có được giải thích rõ ràng trong văn bản không?
Chỉ thị cần tuân theo thể thức, kỷ thuật trình bày theo quy định của pháp luật. Cụ thể:
Đối với chỉ thị áp dụng pháp luật thì tuân theo Mẫu 1.4 Phụ lục V ban hành kèm theo Thông tư số 01/2011/TT-BNV ngày 19/01/2011 của Bộ Nội vụ hướng dẫn về thể thức và kỹ thuật trình bày văn bản hành chính hoặc Mẫu 2.4 Phụ lục V ban hành kèm theo Thông tư liên tịch số 55/2005/TTLT-BNV-VPCP ngày 06 tháng 5 năm 2005 của Bộ Nội vụ và Văn phòng Chính phủ hướng dẫn về thể thức và kỹ thuật trình bày văn bản.
Đối với chỉ thị QPPL thì tuân theo Mẫu 1.7 Phụ lục V ban hành kèm theo Thông tư liên tịch số 55/2005/TTLT-BNV-VPCP ngày 06 tháng 5 năm 2005 của Bộ Nội vụ và Văn phòng Chính phủ hướng dẫn về thể thức và kỹ thuật trình bày văn bản.
Ví dụ: Ngày 08/8/2012 UBND thành phố Nha Trang (Khánh Hoà) đã ban hành Chỉ thị số 3633/UBND-NV, theo nhóm chúng tôi văn bản này đã ban hành sai thể thức về ký hiệu văn bản. Cụ thể, UBND thành phố Nha Trang đã dùng ký hiệu “số 3633/UBND-NV”, theo quy định của pháp luật phải là “số 3633/CT-UBND”. Đây là chỉ thị áp dụng pháp luật, do đó cần tuân theo thể thức và kỷ thuật trình bày quy định tại Thông tư số 01/2011/TT-BNV (Mẫu 1.4 Phụ lục V) hoặc Thông tư liên tịch số 55/2005/TTLT-BNV-VPCP (Mẫu 2.4 Phụ lục V).

Phòng Tư pháp của huyện có thể đưa ra ý kiến về tính khả thi của dự thảo chỉ thị và có quyền từ chối yêu cầu thẩm định trong các trường hợp sau:
o Dự thảo chỉ thị yêu cầu thẩm định không phải là văn bản QPPL theo quy định của pháp luật.
o Cơ quan yêu cầu thẩm định không phải là cơ quan soạn thảo chỉ thị.
o Cơ quan dự thảo chỉ thị yêu cầu thẩm định không đúng thẩm quyền theo quy định của pháp luật.

4.3. Thời gian thẩm định:

Dự thảo chỉ thị của UBND cấp huyện phải được cơ quan tư pháp cùng cấp thẩm định trước khi trình UBND. Chậm nhất là mười ngày trước ngày UBND họp, cơ quan soạn thảo phải gửi hồ sơ dự thảo chỉ thị đến cơ quan tư pháp để thẩm định.
Phòng Tư pháp có trách nhiệm thẩm định, hoàn chỉnh báo cáo thẩm định gửi đến Cơ quan soạn thảo và báo cáo cho UBND huyện trong thời hạn chậm nhất là bảy ngày trước ngày UBND họp, kể từ ngày nhận đủ tài liệu, hồ sơ có liên quan của dự thảo chỉ thị.
5. Xem xét thông qua dự thảo chỉ thị:
Đây là giai đoạn cuối cùng hoàn tất việc ban hành văn bản, dự thảo sẽ dược chính thức hoá thành văn bản quản lí nhà nước.
Chỉ thị của UBND cấp huyện được thông qua tại phiên họp của UBND theo trình tự sau:
 Đại diện cơ quan soạn thảo trình bày dự thảo quyết định, chỉ thị.
Khi bản dự thảo được chủ thể soạn thảo và các chủ thể có thẩm quyền khác có liên quan đánh giá là tương đối hoàn chỉnh, dự thảo có cơ cấu hợp lí, đã thể hiện được hết các nội dung cần thiết, đã thống nhất ý kiến về các nội dung chính… thì dự thảo sẽ được chủ thể soạn thảo trình tới cơ quan có thẩm quyền ban hành văn bản.
Thông thường, đại diện cơ quan soạn thảo sẽ lý giải sự cần thiết ban hành chỉ thị, trình bày quá trình soạn thảo dự thảo, trình bày nội dung chính của dự thảo. Đặc biệt, đối với các dự thảo cần lấy ý kiến của các đối tượng trực tiếp chịu sự tác động của văn bản, thì đại diện cơ quan soạn thảo cần trình bày kỹ về việc tiến hành lấy ý kiến, về các ý kiến đồng ý và/hoặc không đồng ý với dự thảo. Đại diện cơ quan soạn thảo cũng phải trình bày rõ những vấn đề được tiếp thu sau khi nhận được báo cáo thẩm định, đồng thời giải trình rõ những vấn đề không tiếp thu.
 Đại diện Phòng Tư pháp trình bày báo cáo thẩm định.
Đại diện Phòng Tư pháp sẽ trình bày quan điểm của Phòng về dự thảo đã được cơ quan soạn thảo gửi thẩm định. Những nội dung trình bày đó được thể hiện trong bản báo cáo thẩm định của Phòng.
 UBND thảo luận và biểu quyết thông qua dự thảo chỉ thị.
Trong quá trình thảo luận tại phiên họp, Chủ tọa nêu những vấn đề cơ bản, những vấn đề có ý kiến khác nhau, chưa thống nhất để các thành viên UBND xem xét, quyết định. Khi cần thiết, Chủ tọa yêu cầu cơ quan hữu quan báo cáo giải trình về những vấn đề mà các thành viên UBND quan tâm. Tiếp đến, Chủ tịch UBND chỉ đạo cơ quan trình bày dự thảo tiếp thu, chỉnh lý dự thảo theo ý kiến của các thành viên UBND.
Sau khi nghe cơ quan trình bày dự thảo báo cáo về việc tiếp thu, chỉnh lý dự thảo, thành viên UBND thảo luận về dự thảo đã chỉnh lý, Chủ tọa tuyên bố kết thúc công tác thảo luận và đề nghị biểu quyết. Dự thảo chỉ thị của UBND cấp huyện được thông qua khi có quá nửa tổng số thành viên UBND biểu quyết tán thành.
 Chủ tịch UBND cấp huyện thay mặt UBND ký ban hành chỉ thị theo quy định pháp luật và Quy chế hoạt động của UBND cấp huyện.
Chủ tịch UBND chỉ đạo cơ quan soạn thảo, Văn phòng UBND chỉnh lý về mặt kỹ thuật dự thảo văn bản trước khi trình ký.
Chủ tịch UBND thay mặt UBND ký ban hành chỉ thị. Việc chỉnh lý văn bản sau khi UBND thông qua không được làm thay đổi nội dung dự thảo đã được thành viên UBND thông qua.
Chỉ thị của UBND phải được Chủ tịch UBND thay mặt UBND ký ban hành. Trong trường hợp vắng mặt, Chủ tịch UBND có thể uỷ quyền cho Phó Chủ tịch ký ban hành.
Văn bản đã thông qua theo đúng thể thức pháp luật quy định được xác nhận bằng chữ ký của người có thẩm quyền và con dấu.
Sau khi văn bản được ký và đóng dấu hợp thức, văn bản được lưu vào sổ quản lí.
Hoạt động cuối cùng hoàn tất quy trình xây dựng văn bản là đưa văn bản tới đối tượng tác động. Việc đưa văn bản tới đối tượng tác động được thực hiện theo nhiều cách khác nhau như: gửi trực tiếp hay thông qua bưu điện, yết thị ở nơi công cộng (tại trụ sở của cơ quan và ở nơi cơ quan đó quy định), đăng trên các phương tiện thông tin đại chúng và lưu giữ trên mạng tin học diện rộng.
UBND phải niêm yết chậm nhất là ba ngày kể từ ngày Chủ tịch UBND ký ban hành. Chỉ thị được niêm yết là bản chính.
Văn bản đăng trên các phương tiện thông tin đại chúng và lưu giữ trên mạng tin học diện rộng có giá trị như bản gốc.
Văn bản quản lý nhà nước có thể được dịch ra tiếng nước ngoài và tiếng các dân tộc thiểu số. Bản dịch có giá trị thảm khảo.
*Nhận xét:
Trình tự thủ tục ban hành văn bản QPPL của UBND chủ yếu vẫn mang tích chất tuỳ nghi, dựa vào kinh nghiệm, thói quen làm việc được hình thành từ trước đến nay và nhất là phụ thuộc vào nhận thức riêng của cán bộ lãnh đạo của UBND ở từng địa phương.
Để đưa hoạt động ban hành văn bản QPPL ở địa phương vào nề nếp, những năm gần đây UBND tỉnh ở một số địa phương đã chủ động xây dựng và ban hành quy chế, điều lệ hoặc chỉ thị… để quy định trình tự, thủ tục soạn thảo và ban hành văn bản quy phạm pháp luật ở địa phương.
Thực tiễn hoạt động ban hành văn bản QPPL của chính quyền địa phương những năm gần đây đã có tiến bộ rất nhiều so với trước đây.
Những văn bản này tuy chỉ chiếm tỉ lệ rất nhỏ trong tổng số văn bản đã ban hành ở địa phương, nhưng đã góp phần quan trọng vào việc cụ thể hoá và phát triển các quy định của Hiến pháp, luật và các văn bản của các cơ quan nhà nước ở Trung ương, bổ sung vào “khoảng trống” của hệ thống pháp luật, tạo cơ sở pháp lý quan trọng cho việc phát triển kinh tế, văn hoá, xã hội, giữ vững an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, bảo vệ và phát huy các quyền tự do, dân chủ của công dân ở địa phương. Nhiều quy định trong các văn bản QPPL của chính quyền địa phương ban hành để giải quyết những vấn đề bức xúc nảy sinh ở địa phương sau đã trở thành những quy phạm trong các luật, pháp lệnh hoặc các văn bản của Chính phủ, Bộ, ngành ở trung ương, được áp dụng chung trong cả nước.
Tuy nhiên, hoạt động ban hành chỉ thị nói riêng và văn bản QPPL nói chung của các cơ quan chính quyền địa phương thời gian vừa qua cũng bộc lộ những sai sót cần phải được chấn chỉnh. Có thể khái quát những dạng sai sót đó ở mấy điểm chính như sau:
Một là: Ban hành văn bản QPPL vượt quá thẩm quyền.
Hai là: Đặt ra các qui định trái pháp luật và các văn bản của cơ quan nhà nước cấp trên.
Ba là: Ban hành văn bản QPPL không đúng hình thức theo quy định của pháp luật. Tồn tại này khá phổ biến trong hoạt động ban hành văn bản QPPL của UBND các cấp ở tất cả các địa phương và kéo dài từ nhiều năm nay.
Bốn là: Văn bản QPPL của một số cơ quan chính quyền địa phương ban hành nhưng không có tính khả thi.
Năm là: Trình tự, thủ tục ban hành văn bản QPPL của UBND ở các địa phương còn thiếu thống nhất, không theo một quy trình, thủ tục chặt chẽ, khoa học và hợp lý.
Ở một số địa phương, dự thảo văn bản quy phạm pháp pháp luật của UBND được trình “ký tắt”, không có sự thẩm định của cơ quan tư pháp về mặt pháp lý trước khi ban hành. Công tác rà soát văn bản không được tiến hành thường xuyên, không kịp thời sửa đổi, bãi bỏ các quy định trái pháp luật, không còn phù hợp với điều kiện thực tế ở địa phương…
Từ những thiếu sót nêu trên, nhóm chúng tôi xin đề xuất một số nội dung sau:
Cần có bộ phận kiểm tra, giám sát chặt chẽ quá trình ban hành văn bản QPPL của UBND các cấp.
Có kế hoạch báo cáo định kỳ cho cơ quan cấp trên trực tiếp, từ đó có thể phát hiện những thiếu sót, sai trái cần khắc phục, sửa chữa.
Thường xuyên tổ chức các khoá đào tạo nghiệp vụ, nâng cao kỷ năng soạn thảo văn bản QPPL cho các thành viên trong các bộ phận, cơ quan chuyên môn.


II. QUY TRÌNH BAN HÀNH CHỈ THỊ CỦA ỦY BAN NHÂN DÂN CẤP HUYỆN TRONG TRƯỜNG HỢP ĐỘT XUẤT, KHẨN CẤP

Thẩm quyền ban hành văn bản QPPL của UBND các cấp xuất phát từ thẩm quyền quản lý nhà nước đã được Hiến pháp và các văn bản QPPL khác ghi nhận. Theo đó, UBND các cấp ban hành văn bản QPPL nhằm quyết định các chính sách, biện pháp để quản lý mọi mặt của đời sống xã hội, đảm bảo tính phù hợp, đặc thù từng địa phương, đồng thời phát huy được những tiềm năng, thế mạnh của địa phương. Tuy nhiên, hoạt động quản lý nhà nước rất đa dạng, phức tạp, có những vấn đề đột xuất, khẩn cấp phát sinh trong quản lý, đòi hỏi UBND các cấp cần có những quyết sách kịp thời, nhằm giải quyết các vấn đề đó. Do đó, để đảm bảo tính linh hoạt, kịp thời trong quản lý nhà nước ở địa phương, Luật 2008 còn quy định việc ban hành quyết định, chỉ thị của UBND các cấp theo trình tự thủ tục rút gọn, và được nhóm chúng tôi phân tích như sau:
Trình tự, thủ tục soạn thảo, ban hành chỉ thị trong trường hợp đột xuất, khẩn cấp được quy định Điều 48 Luật 2004.
Trong trường hợp phải giải quyết các vấn đề phát sinh đột xuất, khẩn cấp trong phòng chống thiên tai, cháy, nổ, dịch bệnh, an ninh, trật tự thì UBND cấp huyện được quyền ban hành chỉ thị ngoài dự kiến Chương trình xây dựng văn bản QPPL để thực hiện chức năng quản lý.

1. Trình tự, thủ tục soạn thảo chỉ thị trong trường hợp giải quyết vấn đề đột xuất:

o Chủ tịch UBND phân công cơ quan chuyên môn thuộc UBND hoặc cá nhân soạn thảo dự thảo chỉ thị và trực tiếp chỉ đạo việc soạn thảo.
o Cơ quan, cá nhân soạn thảo có trách nhiệm chuẩn bị hồ sơ dự thảo chỉ thị và gửi đến Chủ tịch UBND. Hồ sơ dự thảo chỉ thị gồm có:
 Tờ trình và dự thảo chỉ thị;
 Ý kiến của cơ quan, tổ chức hữu quan;
 Tài liệu có liên quan khác.
o Chủ tịch UBND huyện chỉ đạo việc gửi hồ sơ dự thảo chỉ thị đến các thành viên UBND chậm nhất là 01 ngày trước ngày UBND họp.
o Chủ tịch UBND thay mặt UBND ký ban hành chỉ thị.

2. Trình tự, thủ tục soạn thảo chỉ thị trong trường hợp giải quyết vấn đề khẩn cấp:

o Chủ tịch UBND phân công cơ quan chuyên môn thuộc UBND hoặc cá nhân soạn thảo dự thảo chỉ thị và trực tiếp chỉ đạo việc soạn thảo.
o Triệu tập phiên họp UBND để thông qua dự thảo chỉ thị:
o Chủ tịch UBND thay mặt UBND ký ban hành chỉ thị.
*Nhận xét:
Luật 2004 chỉ quy định Chủ tịch UBND thay mặt UBND ký ban hành chỉ thị mà không quy định điều kiện được thông qua như thế nào tại cuộc họp. Nhưng ta có thể ngầm hiểu, dự thảo chỉ thị sẽ được thông qua khi có quá nửa tổng số thành viên UBND biểu quyết tán thành. Thiết nghĩ, để rõ ràng hơn thì Luật cần quy định chi tiết, cụ thể về vấn đề này.
Thẩm quyền ký ban hành chỉ thị thuộc về Chủ tịch UBND, khi đó Chủ tịch UBND sẽ thay mặt UBND ký ban hành chỉ thị. Nhưng trong trường hợp Chủ tịch UBND vắng mặt thì trong trường hợp này Phó Chủ tịch UBND được quyền ký thay hay không luật không quy định. Do đó, để linh hoạt hơn cần quy định cho Phó Chủ tịch UBND được quyền thay mặt Chủ tịch UBND ký thông qua, nếu có sự uỷ quyền từ phía Chủ tịch UBND.
Hiện nay pháp luật chưa có khái niệm cụ thể như thế nào là trường hợp đột xuất, khẩn cấp cần ban hành văn bản chỉ thị. Luật 2004 quy định theo hình thức liệt kê như: thiên tai, cháy, nổ, dịch bệnh, an ninh, trật tự . Thực tế, UBND huyện căn cứ vào tình hình cụ thể của địa phương mình để quyết định việc ban hành chỉ thị trong các tình huống cần thiết nhằm giải quyết kịp thời các vấn đề mới phát sinh.
Vấn đề phòng chống thiên tai, cháy nổ, dịch bệnh, an ninh, trật tự là những vấn đề cấp thiết cần được giải quyết trong thời gian nhanh nhất có thể. Dự liệu được tình huống này, các nhà làm luật đã rút gọn một số bước như: lấy ý kiến của cơ quan, tổ chức liên quan, đối tượng chịu sự tác động trực tiếp của chỉ thị; thẩm định dự thảo chỉ thị để giải quyết vấn đề đột xuất, khẩn cấp phát sinh. Như vậy mới đáp ứng được yêu cầu cấp thiết trong những vấn đề này.


Mẫu chỉ thị áp dụng pháp luật
TÊN CQ, TC CHỦ QUẢN (1)
TÊN CƠ QUAN, TỔ CHỨC (2)
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

Số: /…. (3) -….(4)…. …. (5)…. , ngày ….. tháng ….. năm 20…

TÊN LOẠI VĂN BẢN (6)
………….. (7)………………

(8)




./.


Nơi nhận:
- …………;
- ……………;
- Lưu: VT, …. (10) A.xx (11) QUYỀN HẠN, CHỨC VỤ CỦA NGƯỜI KÝ (9)
(Chữ ký, dấu)

Họ và tên

Ghi chú:
(1) Tên cơ quan, tổ chức chủ quản trực tiếp (nếu có).
(2) Tên cơ quan, tổ chức hoặc chức danh nhà nước ban hành văn bản.
(3) Chữ viết tắt tên loại văn bản.
(4) Chữ viết tắt tên cơ quan, tổ chức hoặc chức danh nhà nước ban hành văn bản.
(5) Địa danh
(6) Tên loại văn bản: chỉ thị (cá biệt), tờ trình, thông báo, chương trình, kế hoạch, đề án, phương án, báo cáo .v.v…
(7) Trích yếu nội dung văn bản.
(8) Nội dung văn bản.
(9) Ghi quyền hạn, chức vụ của người ký như Bộ trưởng, Cục trưởng, Giám đốc, Viện trưởng v.v…; trường hợp ký thay mặt tập thể lãnh đạo thì ghi chữ viết tắt “TM.” vào trước tên cơ quan, tổ chức hoặc tên tập thể lãnh đạo (ví dụ: TM. Ủy ban nhân dân, TM. Ban Thường vụ, TM. Hội đồng…); nếu người ký văn bản là cấp phó của người đứng đầu cơ quan thì ghi chữ viết tắt “KT.” vào trước chức vụ của người đứng đầu, bên dưới ghi chức vụ của người ký văn bản; các trường hợp khác thực hiện theo hướng dẫn tại Khoản 1, Điều 12 của Thông tư này.
(10) Chữ viết tắt tên đơn vị soạn thảo và số lượng bản lưu (nếu cần).
(11) Ký hiệu người đánh máy, nhân bản và số lượng bản phát hành (nếu cần).


Mẫu chỉ thị quy phạm pháp luật
TÊN CƠ QUAN (1)
--------------- CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
----------------
Số:……/20…(2)…/CT-.....(3)..... ..... (4) ...., ngày… tháng… năm 200…(2)…

CHỈ THỊ
................................. (5) ..................................
(6)




./.


Nơi nhận:
- ...............;
- ................;
- Lưu: VT, ...(8). A.XX(9). QUYỀN HẠN, CHỨC VỤ CỦA NGƯỜI KÝ (7)
(Chữ ký, dấu)
Nguyễn Văn A

Ghi chú:
(1) Tên cơ quan hoặc chức danh nhà nước (Thủ tướng Chính phủ) ban hành chỉ thị.
(2) Năm ban hành.
(3) Chữ viết tắt tên cơ quan hoặc chức danh nhà nước (Thủ tướng Chính phủ) ban hành chỉ thị.
(4) Địa danh.
(5) Trích yếu nội dung chỉ thị.
(6) Nội dung văn bản.
(7) Quyền hạn, chức vụ của người ký như Bộ trưởng, Viện trưởng, Chánh án hoặc chức danh nhà nước (Thủ tướng (Chính phủ)); đối với chỉ thị của Uỷ ban nhân dân phải ghi chữ viết tắt “TM” vào trước tên Uỷ ban nhân dân; trường hợp cấp phó được giao ký thay người đứng đầu cơ quan thì ghi chữ viết tắt “KT” vào trước chức vụ của người đứng đầu, bên dưới ghi chức vụ của người ký văn bản.
(8) Chữ viết tắt tên đơn vị soạn thảo hoặc chủ trì soạn thảo và số lượng bản lưu (nếu cần).
(9) Ký hiệu người đánh máy, nhân bản và số lượng bản phát hành (nếu cần).


DANH MỤC CÁC TÀI LIỆU THAM KHẢO

Luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật của Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân 2004;
Luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật 2008;
Luật Tổ chức Hội đồng nhân dân và Ủy ban nhân dân 2003;
Thông tư 01/2011/TT-BNV ngày 19 tháng 01 năm 2011 của Bộ Nội Vụ về việc hướng dẫn thể thức và kỹ thuật trình bày văn bản hành chính;
Thông tư 55/2005/TTLT-BNV-VPCP ngày 06 tháng 5 năm 2005 của Bộ Nội vụ và Văn phòng Chính Phủ về việc hướng dẫn về thể thức và kỷ thuật trình bày văn bản;
Giáo trình Xây dựng văn bản pháp luật, Trường Đại học Luật TP Hồ Chí Minh, NXB. Hồng Đức năm 2012;
Giáo trình Kỷ thuật xây dựng văn bản, Trường Đại học Luật Hà Nội, NXB. Công an nhân dân năm 2005;
Quy trình soạn thảo và mẫu các văn bản thông dụng trong quản lý đơn vị hành chính sự nghiệp, Luật sư Lê Thành Kính và Luật sư Châu Thành Nam, NXB. Thông kê năm 2000;
Chính quyền địa phương với việc đảm bảo thi hành Hiến pháp và Pháp luật, TS. Trương Đắc Linh, NXB. Chính trị quốc gia – Hà Nội 2003;
Soạn thảo và xử lý văn bản quản lý nhà nước, PGS-TSKH. Nguyễn Văn Thăm – Học viện Hành chính quốc gia, NXB. Chính trị quốc gia – Hà Nội 2003.


DANH MỤC CÁC CHỮ VIẾT TẮT

UBND Ủy ban nhân dân
HĐND Hội đồng nhân dân
QPPL Quy phạm pháp luật
Luật 2004 Luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật của Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân 2004
Luật 2008 Luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật 2008



Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Chuyện Tình Ma Nữ (Full) - PART 2

PHẦN 9: Ngã 3

Một buổi sớm. Sớm thật! Khi nắng còn chưa kịp mở mắt thì tôi, một con ma nữ sợ và ghét ánh sáng đột nhiên hiện lên từ cái ngôi nhà thực sự ở khu nghia địa. Chắc hẳn bạn thấy lạ phải không. Ừ. Lạ lắm. Chính bản thân tôi còn thấy thế ấy chứ. Tâm trạng hôm nay sao ấy nhỉ. Cứ vu vơ rồi lại buồn. Sao cuộc sống nhàm chán quá vậy. Tẻ nhạt nữa. Chắc hẳn. Đã lâu rồi, người đàn ông đáng ghét ấy không xuất hiện…Tôi đi lòng vong quanh khu nghĩa địa. Nhìn ngó đủ thứ rồi lặng lẽ thở dài. Tại sao mỗi khi tỉnh dậy, lại là nơi này…U ám, đáng sợ…Và cô đơn…
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa…”
“Hả???”
Ôi không…
Ngất…Ngất rồi kìa…
“Yến…yến vũ…Tỉnh lại đi”
Tình trạng không ổn chút nào. Tôi phải làm sao chứ? Để cô ấy như vậy cũng không được mà nếu tỉnh dậy, thấy tôi cũng không thể được…
Yến Vũ vẫn như thường lệ, sáng sớm là đến đây dọn dẹp rồi. Mộ tôi thì có cái quái gì đâu mà dọn dẹp nhiều thế cơ chứ. Bạn Ngốc.
“Đừng…đừng sợ…Là tớ…”
Yến Vũ mở chừng mắt. Dường như cô ấy sợ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Nhi…Cậu…cậu là ma hay người…”
“Thôi nào. Vũ. Không phải run thế đâu. Hì. Tớ là ma…Nhưng đừng có ngất nữa đấy nhá…”
“Tớ…Sao…sao cậu lại…”
“Chuyện dài lắm. Tớ kể sau. Giờ thì ngồi dậy đi đã”
“Ừ…”
Nhìn cô nàng đến thương. Sợ ma đến thế là cùng. Bạn thân mà vẫn sợ. Ngốc quá đi.
“Dạo này cậu thế nào?” – Tôi hỏi. Yến Vũ vẫn run rẩy…
“Tớ…vẫn vậy. Còn cậu…”
“Ơ. Tớ chết rồi. còn sao trăng gì nữa. Hì”
Ngán ngẩm quá…Tôi lén quay chỗ khác. Tránh cái nhìn từ con bạn thân. Tôi chậm rãi kể tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe. Vũ khóc…Cô ấy thương cho thân phận tôi chăng. Hừm…
Chuyện đời vẫn thế đó. Có ai muốn từ bỏ cuộc sống đâu, cho dù là đau khổ hay cô đơn, vẫn hơn là cái chết nơi đất trời lạnh lẽo…
“Vũ nè”
“Ơi…”
“Tại sao tớ chết???” – Tôi bùi ngùi, cảm xúc chợt xộc lên mũi, mắt…
“Nhi không nhớ gì sao?”
“Ừ, tớ quên rồi”
“Nhi bị tai nạn…”
“Ai đã đâm tớ?”
“Một kẻ nát rượu. Hắn ta lùi xe từ một quán bar, đâm trúng cậu. Lúc đó, tớ đang mua kem bên đường. Còn cậu đang đứng đợi tớ…”
“Hả? Lại một tên say rượu. Đáng ghét thật. Vậy hắn sao rồi?”
“Chết. Do nổ bình xăng. Tất cả như một giấc mơ vậy. Tớ đứng nhìn cậu và hắn mà không thể làm gì được.Thật đau đớn…”
“Hắn là ai? Ôi…Nhật…Nhật Huy…Thôi. Lúc khác nói chuyện. Tớ phải đi rồi…”
Tôi biến mất vào khoảng không vô hình. Nắng dần lên cao…Nhật Huy ôm một bó hoa cúc trắng, tiến về phía mộ. À…Ra vậy…Hôm nay…Là ngày 1-10…Ngày giỗ của tôi…
Hình như…Có một người…Cũng mất vào ngày này…Đằng xa kia, ngôi mộ xanh rì ấy, có một nam, một nữ cùng quỳ bên mộ…Mùi hương phảng phất nơi nghĩa địa…

Cuộc gặp gỡ đột ngột của tôi và Yến Vũ nơi nghĩa địa đã giúp tôi biết về lí do cái chết của mình. Thảm thật. Tôi đã làm gì nên tội mà ông trời bắt chết một cách đau đớn như thế chứ. Hừ. Tôi hận cái thằng cha say rượu ấy. Kẻ mà đã khiến tôi không được trải qua cái hương vị ngọt ngào nhất của tình yêu. Không được một lần chìm trong men say của tình ái. Không được khóc vì một ai đó…
Thật đáng ghét…
Sáng mai thôi, tôi sẽ gặp Yến Vũ và nghe tiếp câu chuyện của chính mình. Tôi sẽ biết kẻ nào đã gây ra cái chết cho tôi. Và chắc hẳn tôi sẽ phá tan tành cái mộ của hắn…


Nắng đã bắt đầu tắt ngấm…Chiều tà nghĩa địa, tượng trưng cho một cái gì đó ma quái và rùng rợn. Tôi đã nghe khá nhiều câu chuyện ma về buổi chiều tà nơi đây. Nhưng thật không ngờ, giờ đây, chính tôi cũng là một trong những câu chuyện đó nếu ai nhìn thấy tôi lúc này. Tôi ngồi trước mộ của mình, nhìn trân vào di ảnh rồi liếc xuống bó hoa cúc Nhật Huy mang tới lúc sáng. Ồ. Có một tờ giấy. Chắc hẳn của cậu ấy…Có lẽ Nhật huy biết tôi tránh mặt nên…
“Hà Nhi…
Tớ biết Nhi tránh mặt tớ vì muốn tốt cho tớ…Nhưng Nhi à…Nhi có biết không…Những ngày vắng Nhi,tớ đã phải sống như một cái xác mà hồn của nó thì bị Nhi mang đi mất. Đến một ngày, Nhi lại xuất hiện trước tớ…Đột ngột. Nhi mang lại hơi thở cho tớ…Dù Nhi không còn là người…Tớ vẫn yêu Nhi. Tớ biết, một ngày nào đó, tớ sẽ phải buông tay thôi. Xin Nhi…Hãy cho tớ được bên Nhi đến lúc nào Nhi phải đi…Cuộc sống với tớ sẽ có ý nghĩa hơn nếu được gặp Nhi…Dù trong phút chốc…
Nếu Nhi đọc được những dòng này, hãy về nhà gặp tớ nhé…
Tớ chờ Nhi!
Cảm ơn Nhi về tất cả.
Nhật Huy”
Mọi thứ…
Trở nên nặng trĩu…
Tôi không thể để Nhật Huy thất vọng. Nhưng cũng không thể ở bên cậu ấy…Thôi thì, mặc số phận!

Tôi lang thang trên góc phố, thoáng qua mùi của kí ức vài tháng trước đây…Chính là cái ngày mà Hạ Minh xuất hiện trong cuộc đời tôi, một kẻ say xỉn…Lâu quá. Anh biến mất như chưa từng xuất hiện trong cái cuộc sống này vậy…Lúc này, tôi không hiểu cảm giác của mình nữa. tôi về nhà là để gặp Nhật Huy. Nhưng sao…tôi nhớ Hạ Minh da diết. Tôi thầm mong người đàn ông chờ tôi trong căn nhà ấy là Hạ Minh…Tất nhiên, đó là điều không thể. Tôi nhớ anh đếm từng giây phút nhỏ nhoi, nhớ từng ánh mắt, nụ cười, và đặc biệt là bờ môi ấy…Bờ môi mịn màng và quyến rũ. Những ngón tay tôi đã từng mân mê nó, từng lướt nhẹ lên nó…Tôi lâng lâng trong hồi tưởng, cái ngày anh biến mất, cũng chính là ngày tôi được nhìn anh lúc ngủ, tôi và anh…thật gần…
Ừ…

Qua hết rồi. Những cảm xúc ấy…Chỉ là ảo giác. Anh cũng thế. Hạ Minh ạ! Tất cả sẽ chấm dứt. Dù sao…Tôi cũng chỉ là một con ma nữ…
Chân tôi lặng đi, những suy nghĩ và hồi tưởng của tôi cũng lặng đi. Vì sao à? Vì trước mắt tôi phải chăng lại là một ảo giác??? Trước cửa căn nhà ấy, căn nhà có ánh điện…Chắc chắn bên trong là Nhật Huy đang đợi tôi…Và…Bên ngoài…Là anh ấy…Hạ Minh! Người đàn ông tôi từng đêm nhung nhớ. Người đàn ông đầu tiên mang lại cảm giác ấy cho tôi. Cảm giác được nhớ. Được hờn, được ghét, được hụt hẫng và cảm nhận rõ rệt sự cô độc…
Tôi còn có thể làm sao được nữa. Giờ đây, bàn chân tôi chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh, người đàn ông đang dựa đầu ven tường cạnh cổng nhà tôi mà thổn thức rằng tại sao, tại sao bây giờ anh mới xuất hiên? Tại sao anh lại đột ngột bỏ em mà đi. Tại sao anh lại đáng ghét đến như thế??? Em nhớ anh…Nhớ anh…Nhớ đến từng hơi thở…
Nhưng…Tôi không thể. Vì Nhật Huy đang mỏi mòn chờ tôi trong căn nhà ấy. Tôi…tôi phải làm sao???
Tại sao anh ta biến mất rồi mà tự nhiên lại xuất hiện? Khi tôi tự nói với mình rằng sẽ chấm dứt tất cả các cảm xúc bấy lâu nay…Tại sao đúng lúc ấy…Anh lại đứng trước tôi…Tại sao cơ chứ…
Hạ Minh…
Nhật Huy…
Tôi…
Bước vào ngôi nhà kia với người bạn thân si tình hay đến bên một kẻ đáng ghét nhưng chính kẻ đó đã mang theo nỗi nhớ của tôi?
Còn một lựa chọn nữa…
Đó chính là quay đi…Bỏ mặc tất cả…
Mặc cho dòng lệ đầu tiên của một con ma nữ rớt xuống cay xè mi mắt…
“Hà Nhi…Mày hãy chọn đi…”

Kẻ đáng ghét ấy, đã bao lần bỏ rơi tôi. Rồi một ngày nào đó lại tìm đến tôi. Như một thứ đồ chơi không hơn không kém. Còn người trong nhà kia, một cậu bạn ngốc và si tình. Tôi phải làm sao? Nếu hôm nay tôi không gặp Nhật Huy. Có lẽ…Hừm, mà tôi cũng chẳng biết nữa. Và nếu không gặp Hạ Minh, tôi sẽ càng nhớ anh da diết hơn…
Một buổi tối. Có gió…
Chắc hẳn, ba chúng tôi. Người đàn ông ngoài cổng, cậu bạn thân trong căn nhà. Và tôi. Ai cũng im lặng như chờ đợi một thứ gì đó…Hi vọng và sợ sệt…Lần đầu tiên tôi khóc khi không biết phải làm thế nào.
Tôi lau mi mắt. Cái vệt nước đọng trên ấy khiến tôi giật mình. Tôi khóc. Một con ma nữ đã khóc… Vì sao chứ. Là cái người đàn ông kia ư? Phải chăng…phải chăng…
Tôi nên đi. Đi thôi trước khi tình cảm của chính bản thân lún sâu hơn nữa, mặc kệ tất cả…
Nói là làm, tôi quay đi. Bỏ lại sau lưng là nước mắt và hai người đàn ông…
Nhanh một chút…
“Ai đứng đó vậy?”
Có tiếng từ căn nhà của tôi vọng ra. Tôi bất thần, bàn chân tôi nặng trĩu…Nhật Huy bật đèn hè lên và bước ra cửa.
“Hả…Là…là…anh…”
Rõ ràng đó là tiếng la hốt hoảng của Nhật Huy. Nó bắt tôi phải quay lại nhìn…Hạ Minh vẫn đứng đó, anh ngước lên nhìn Nhật Huy. Cái nhìn như của một tên trộm bị chủ nhà bắt gặp. Nhật Huy, cậu bạn của tôi lảo đảo, đứng dựa người vào cửa. Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa. Tại sao họ lại như thế?
“Ừ, là tôi…”
“Chẳng phải anh đã…”
“Đúng.”
“Sao anh lại đến đây? Anh…anh…”
“Cậu đừng sợ. Tôi đâu có làm gì cậu. Tôi đến tìm bạn. Sao cậu lại ở trong nhà của cô ấy? Hồng Ngọc đâu?”
“Ai cơ…Bạn anh? Tôi không quen, đây cũng không phải nhà cái người anh vừa nói…”
“Không thể nhầm được. Anh gọi cô ấy ra đi. Đừng cho cô ấy biết tôi là…”
“Ở đây không có ai tên là Hồng Ngọc. Anh…Anh đi đi. Về nơi của anh đi. Tôi còn chưa tính nợ cũ đâu”
“Chuyện đó…Tôi xin lỗi. Chẳng phải tôi cũng đã bị đền mạng? Cậu còn muốn gì nữa?”
“Anh trả lại Hà Nhi cho tôi!!!”
“Hừ!”
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này…Hạ Minh là ai???
“Anh đi đi.”
“Tôi tìm Hồng Ngọc”
“Tôi đã nói rồi. Đây là nhà của Hà Nhi. Không có ai tên Hồng Ngọc hết!”
“Nói láo. Rõ ràng cô ấy đã từng sông ở đây”
“Anh đã gặp ai sống ở đây sao?”
“Phải. Cô ấy là Hồng Ngọc.”
“Có phải…Người con gái có làn da trắng, ánh nhìn đầy quyến rũ và mê hoặc???”
“Cậu quen cô ấy?”
“Đó là Hà Nhi! Đồ ngốc!”
“Là cô gái đã bị tôi đâm vào sao???”
Hả. Cái gì? Tôi nghe nhầm chăng…Người đàn ông đó…Chính là kẻ say rượu đáng hận đã cướp đi cuộc sống của tôi? Cái người mang lại cảm giác ấy cho tôi cũng chính là kẻ đó…Tên đáng ghét đó sao???
Không! Không thể nào…
Hạ Minh không thể là anh ta!
Khoan đã…Nếu như anh ta nói thì…Anh ta…Chính xác là một con ma!!!
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Tôi hét lên sợ hãi và giận dữ, xen lẫn những xúc cảm ấy là đau khổ và tuyệt vọng! Hạ Minh…Hạ Minh…tên đáng ghét…
“Hà Nhi…”
“Hồng Ngọc”
Họ đang đến gần tôi. Nhật Huy và con ma ấy…
“Tránh xa tôi raaaaaaaa!!!”
Tôi run rẩy đứng dậy…
“Hai người tránh xa tôi ra…Nhất là anh…Kẻ đã cướp đi cuộc sống của tôi…Tôi hận anh…”
“Aaaaaaaaaaaaa”
Mọi thứ xám xịt trước mắt tôi. Tôi chạy, chạy thật nhanh…Lao mình vào bóng đêm…Tôi đau đớn mất hút…
Đằng sau đó…
Hai người đàn ông…Nhưng chỉ một cái bóng…

PHẦN 10: Trở về cát bụi

Tôi đi. Không còn chút xíu gì trong suy nghĩ của tôi lúc này. Tất cả chấm dứt hết rồi… Hắn là sự thật. Chính cái người hằng đêm tôi nhớ mong lại là kẻ gây ra cái chết cho tôi. Là kẻ bỗng chốc đến bên tôi rồi có khi nhẹ nhàng biến mất như chưa từng xuất hiện. Giờ đây. Tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục tồn tại trên thế giới này nữa…
Cảm xúc trong tôi hỗn độn…
Như thể, tôi đang chết lần thứ hai vậy. Thực tại đến mơ hồ. Tôi. Một con ma nữ nên làm gì lúc này đây. Phải chăng nên từ bỏ cái nơi không hề thuộc về mình. Từ bỏ cái gọi là chớm nở của tình yêu? Nhưng cái chớm nở ấy, có lẽ…Hắn ta vừa bóp nghẹt nó rồi. Tại sao chứ…Tại sao lại là anh ta? Tại sao… Không lẽ, ma cũng biết yêu sao? Thật vớ vẩn hết sức…
Tôi đi về phía nghĩa địa…Thật khó khăn quá, khi buông ra một câu quyết định…Ở lại hay ra đi?
Nhưng…Tôi ở lại đây làm gì kia chứ? Ở lại…Để yêu??? Không đời nào. Tôi la ma! Phải! Tôi chính là ma!!! Chẳng còn sự thật nào khác ngoài chuyện đó. À, còn nữa…Cái tên đó…Cũng là ma. Tệ hơn. Hắn là kẻ thù của tôi. Kẻ đã xé nát cuộc sống của tôi…Nhưng chính anh ta…Chính anh ta…Phải…Là anh ta…Hạ Minh…Anh đã mang lại cho tôi cảm giác ấy…Cảm giác tôi chưa từng được trải qua…Nhưng sao lại là anh cơ chứ…Lại đây! Và nói với tôi rằng không phải đi. Làm ơn…
Ừ. Cho dù là anh ta thì sao mà không phải anh ta thì sao? Làm thế nào để tôi luôn nhớ mình là một con ma đi…Tôi và anh, chính là hai đường thẳng song song. Nhìn thấy nhau đấy, có lẽ cũng gần nhau đấy…Nhưng có bao giờ chạm gần bên nhau? Có bao giờ. Họa chăng…Là một giấc mơ!
Một giấc mơ ư? Những ngày qua…Chỉ là một giấc mơ, Và đã đến lúc tỉnh lại rồi. “Hạ Nhi. Quên tất cả đi. Thế giới của mày, là ở kia…”

Cái màn sương mờ ảo ấy đấy. Rồi sẽ phải bước qua ấy thôi. Tắt đi giấc mơ hạnh phúc…Bởi vì, sau màn sương kia…Một thế giới khác đang chờ tôi. Thế giới của tôi!!!

Trước mắt tôi. Cổng nghĩa địa hiện ra trong vắng lạnh đến rợn người. Chẳng có ai hết. Chỉ một mình tôi và tiếng rú lên của vài con vật mà tôi chưa từng biết tên. Tôi lặng lẽ tiến vào sâu bên trong. Cái khoảnh khắc này như rộn lên trong tôi bao nhiêu hồi ức. Xung quanh tôi…Là những ngôi mộ, cộng với cái nhìn lạnh lẽo trên từng di ảnh. Như dõi theo tôi, mời chào tôi du nhập vào thế giới của họ, cái thế giới đáng nhẽ ra đã là của tôi. Gió bỗng rít lên từng hồi điên loạn. Một cơn gió lạ mang hơi ẩm ướt từ phương trời nào đó lạc vào đây. Tôi hít thật sâu như tận hưởng thứ mà mình thích. Giờ phút cuối cùng, nó có lẽ đã được chuẩn bị từ trước. Chứ không như khi hắn đâm xe vào tôi. Đột ngột và không Cảm Xúc. Đường trong nghĩa địa dẫn tới mộ tôi thật xa hay tại vì tôi cố gắng đi đường vòng để tìm kiếm thêm chút giây phút trên cõi trần? Tôi vẫn lặng lẽ như thế trong bóng đêm. Dưới những ngọn đèn mờ ảo đang phủ trọn lên tán cây hai bên đường. Tôi đau đớn tìm bóng của mình…Tôi không có bóng. Cô đơn và trơ trọi giữa nơi này.

Làm thế nào…Khi bắt buộc phải chấp nhận một sự thật tệ hại. Sự thật rằng tôi đã chết, chết bởi người đàn ông ấy. Người đàn ông mà giờ đây đang khiến bản thân tôi điên đú. Phũ phàng. Tôi muốn yêu, muốn ở bên anh ta nhưng phải làm sao đây? Tôi là ma. Hạ minh cũng là ma. Không thể yêu nhau và bên nhau được. Phải. Tôi nên đi…
Gió vẫn thổi sau lưng tôi. Hàng cây trong bóng đêm bỗng trở nên đáng sợ hơn. Cứ rì rào…như thì thầm với tôi điều gì đó…
Tôi sững lại trước một ngôi mộ, rêu xanh phủ kín một bên mộ. Hoa dường như còn mới. Nhưng chẳng ai dọn dẹp nơi này cả. Nó đập vào mắt tôi. Chính là tấm ảnh trên đó và dòng chữ. Trong đêm tối nhập nhoạng. Anh đèn siêu vẹo hắt vài tia sáng lên tấm bia. Hàng chữ hiện lên rõ nét hơn…
“Phan Hạ Minh,…(…)”
Tôi rùng mình đôi chút. Ấy đấy. Là mộ của kẻ thủ, cũng là người thương của tôi đấy. Hắn ta đang toe toét nhìn tôi kìa. Đáng ghét…Cái ánh mắt ấy. Sao mà sâu thẳm đến thế. Nó như xoáy vào tôi, khiến tôi không tài nào rời mắt được. Cái nhìn sâu, nụ cười rộ. Nhưng sao tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn từ ấy tỏa ra…
Tôi cúi xuống, đặt tay lên di ảnh, nhẹ lướt trong khi đầu tôi rỗng tuếch. Không có ý nghĩ nào len lỏi.
“Hồng Ngọc…à không…Hà Nhi, Lê Hà Nhi…”
“Hả???”
Tôi bất thần quay lại, mặt đối mặt với cái giọng vừa cất lên ấy…
“Aaaaa!”
“Em vẫn sợ…ma sao???”
“Anh…anh…”
“Em ghét anh lắm phải không?”
Từ khi nào. Kẻ đáng ghét kia lại thân mật với tôi như vậy chứ. Làm ơn đừng mà. Không thì tôi làm sao có thể dứt ra được đây???
“Tôi…”
“Anh biết. Anh có lỗi với em nhiều lắm. Nhi à…Anh…”
“Đừng thân mật với tôi như thế chứ? Anh là kẻ thù của tôi. Cả cô ta cũng vậy. Cô ta gián tiếp gây ra cái chết cho tôi. Và anh, kẻ khốn nạn đã cướp mất cuộc sống của tôi. Thật đáng ghét!!!”
“Anh…Anh cũng phải đền mạng rồi mà”
“Tôi không cần! Anh trả lại cuộc sống cho tôi đi. Làm sao anh có thể nhẫn tâm với tôi như thế. Tôi chết trong khi chưa biết mùi vị của tình yêu là như thế nào? Anh hiểu chứ? Lúc ấy, tôi mới tròn đôi mươi. Cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Vậy mà…”
Tôi hét lên trong đau đớn. Người đang đứng trước mặt tôi…Hạ Minh…Hạ Minh ơi…
“Anh xin lỗi…Anh thực sự xin lỗi em…Ngày qua, được bên em…Anh…thấy rất vui, em biết không?”
“Tôi…”
“Xin em đừng trách anh nữa…Vì giờ đây, anh cũng mất đi cuộc sống này rồi…”
Tôi lặng im nhìn anh. Phút giây ấy, có gì đó bối rối vô cùng…Anh ấy vui khi bên tôi! Anh ấy thân mật với tôi…Đôi môi ấy…Tôi…Tôi không thể dừng lại…Đã bao lần…Tôi muốn…Và giờ đây…Tôi đang làm…
“Hà Nhi…em…Uhhhhh…”
Tôi kề bên anh. Gần, rất gần…Đôi môi quyến rũ ấy, giờ đang gọn gàng bên bờ môi lạnh lẽo của tôi…Anh nhìn tôi, âu yếm…Tôi nhắm mắt, cảm nhận những giây phút mà tôi coi là cuối cùng…Thật hạnh phúc…Nụ hôn đầu tiên! Nhưng…Chớ trêu thay…Nụ hôn ấy được trao gửi khi tôi là một con ma! Anh ấy…Cũng là ma…
Lặng yên! Thoáng đâu đây, vị ngọt của tình yêu…Cái tình yêu mới bắt đầu chớm nở thì tưởng như vừa bị bóp nghẹt lại. Hạ Minh... Tôi yêu anh…Tôi rất muốn nói với anh như vậy đó…Nào, giờ thì phải buông anh ra thôi. Tình yêu ạ!

“Tôi sẽ đi”
“Em…Em đi đâu?”
Bàn tay tôi đã nới lỏng khỏi cổ anh, nhưng dường như, anh càng siết mạnh tôi lại, vẫn phả ừng hơi thở lạnh băng vào người tôi. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy ấm áp…
“Về kia kìa” – Tôi đưa tay, chỉ về phía xa, ngôi nhà của tôi với tấm bia mang tên Lê Hà Nhi…
“Không, đừng. Em không được đi”
“Tôi là ma! Tôi đã chết rồi! Anh biết mà”
“Anh biết. Nhưng thực sự…Anh không muốn xa em”
“Chẳng có cách nào khác cả. Tôi phải đi.Anh cũng vậy”
“Không. Đừng. Nếu em đi qua lớp sương đục ấy. Tất cả sẽ chấm dứt. Không bao giờ em có thể trở lại đây nữa”
“Tôi biết. Nhưng ở lại đây làm gì kia chứ? Đây không phải thế giới của tôi và anh”
“Nhi. Em yêu anh đúng không!”
“Không!”
Nghẹn ngào…Lời nói ấy của anh như chặn ngang họng tôi. Khi tôi chực quay đi thì vòng tay của anh vẫn không hề buông ra, không hề nới lỏng. Anh nhìn tôi. Còn tôi thì quay mặt đi…
“Em có biết tại sao thời gian qua anh lại biệt tích như vậy không?”
“Vì cô ta. Phải! Vì cô ta mà anh bỏ rơi tôi giữa nơi xa lạ”
“Không đâu…”
“Vậy thì tại sao chứ?”
“Hà Nhi…Với anh, em giống như một làn gió mang hơi thở của sự sống đến cho anh vậy. Anh không hề biết em lại là… Và, anh cũng không biết, anh yêu em từ khi nào nữa.”
“Vậy tại sao anh lại biến mất khi Lệ Tuyết xuất hiện?”
“Vì anh không muốn gặp lại họ. Bởi giờ đây…Anh là ma… Sau những lần biến mất như thế. Anh nhận ra rằng…Em mới chính là người anh yêu thương. Lệ Tuyết đã trở thành quá khứ…”
“Thôi. Quá trễ rồi. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi tôi và anh còn là con người cơ. Giờ thì vô vọng!”
“Nói thế nghĩa là…Em yêu anh đúng không???”
Gió nghĩa địa thổi vào tóc tôi, quật xiên về phía trước. Hạ Minh ôm tôi vào lòng, còn tôi thì đang nức nở. Làm sao đây? Làm sao đây…Làm sao để hai con ma có thể được ở bên nhau. Khi tình yêu đến vứi chúng tôi quá muộn…Màn sương đục ấy, vẫn lạnh lẽo nhìn tôi, muốn kéo tôi lại đó…Tôi và anh. Nếu đi qua đó, sẽ vĩnh viễn chẳng nhớ ra nhau nữa. Còn nếu ở lại, dần dần, chúng tôi cũng sẽ tan biến thành cát bụi thôi…Chỉ còn hai tháng nữa, thời hạn ba năm sẽ đến. Tôi sẽ tan thành cát bụi…Nhưng lúc này đây, chỉ còn hạnh phúc đọng lại trong tôi. Tôi bên anh, anh bên tôi…Mọi thứ như một giấc mơ và tôi không muốn tỉnh lại…

“Hà Nhi…Em…Em có muốn bên anh cho đến ngày cuối cùng không? Ý anh là…hai tháng nữa…”
“Anh muốn đánh đổi vì em không?”
“Anh rất muốn. Dù là chỉ còn hai tháng, và sau hai tháng đó, vĩnh viễn…chúng ta sẽ tan thành cát bụi.”
“Em cũng muốn… Hạ Minh…Dù không được đầu thai sang kiếp sau, em vẫn muốn bên anh…Vì có anh…”
Tôi và Hạ minh hướng về phía màn sương đục, nó như dần biến mất…Có lẽ, quyết định của chúng tôi…Là được bên nhau cho đến khi chỉ còn là cát bụi…

11. Hạnh phúc…là khi em có anh!

Dẫu biết những tháng ngày ngắn ngủi tiếp đó sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng dường như…hạnh phúc trong tôi và anh thì ngưng đọng lại từng giây từng phút. Anh mang lại hơi thở của sự sống đến cho tôi. Khiến tôi đôi chút luyến tiếc cõi trần này hơn…
Ngày đầu tiên, tôi tỉnh dậy. Trước mắt tôi là mùi của cây cỏ, mùi của núi rừng. Tôi nằm trong một chiếc lều hẳn mới được dựng. Bốn bề là vẳng tiếng suối róc rách tràn qua khe đá. Mặt trời rọi vào trong lều, đọng lại trên vai áo tôi. Hạ Minh đâu? Tôi hơi chút hoang mang. Lẽ nào, chuyện tối qua là một giấc mơ sao? Và giờ khi tỉnh dậy, anh lại biến mất vào núi rừng sâu thẳm kia. Nhưng sao tôi lại ở đây kia chứ? Thật khó hiểu quá! Tôi bật người dậy, tay tôi quờ vào một mảnh giấy nhỏ đặt trên gối:
“Là anh. Em dậy rồi chứ. Đừng nghĩ ngợi gì nhé! Anh không bỏ em đi lần nữa đâu ngốc ạ. Đợi anh chút nhé…Yêu em!”
Tất cả…Là do anh làm sao? Chẳng có thể…
Không phải mơ…
Là thật…
Anh vẫn bên tôi…
Hạ Minh không rời xa tôi…
Niềm vui lấn át nỗi sợ hãi vừa xong. Tôi ôm tờ giấy vào ngực, mỉm cười…
Tôi bước ra khỏi lều. Đúng là rừng, là núi, là cây rồi…Không khí ở đây trong lành quá, tôi vươn vai, lùa cái sự trong lành ấy vào lá phổi của mình. Màu xanh, màu của sự sống…Tràn ngập nơi đây…Đây là đâu nhỉ?
Xung quanh tôi, nào hoa, nào cỏ dại…Hoa xuyến chi, cánh nhỏ, trắng muốt tựa như những đôi cánh nhỏ của thiên thần trong truyện cổ tích. Tôi lướt nhẹ lên chúng, cảm nhận sự tinh khiết từ những hạt sương sớm còn đọng lại trên đó…Hoa dại trải dài vô tận, màu trắng, màu xanh, màu của đất trời…Vẳng đâu đây, tiếng suối trong trẻo vẫn chảy… Tôi tiến gần về phía ấy. Tiếng nước rõ mồn một…Tôi nhào xuống làn nước mát, chưa bao giờ, cảm giác bình yên lại hiện hữu rõ nét trong tôi như lúc này…Mát quá…
“Em định bắt tôi lo lắng vì trong lều không có ai đấy hả Hà Nhi”
Ồ. Là Hạ Minh, anh ấy đang đứng trước mặt tôi. Nụ cười đầm ấm, ánh mắt vẫn sâu thẳm nhưng trọn niềm vui…
“Em…”
“Lên đây với anh nào. Cảm bây giờ”
Đấy gọi là gì nhỉ…Sự quan tâm chăng? Hay là cái mà bấy lâu nay tôi thèm khát và mong muốn? Là gì cũng được. Có thể gọi, đó là hạnh phúc…
“Ngốc. Định bắt anh lo lắng hả?”
“Sao ạ…”
“Thế nếu anh không về đúng lúc em ra đây thì chắc anh lục tung cái chỗ này ra rồi đó”
“Hì”
“Còn cười nữa. May chưa ướt quần áo đó nha. Không thì lạnh lắm”
“Anh…quan tâm em đúng không. Hi”
“Em yêu! Em là gì của anh nào?”
“Dạ…Sao ạ”
“Là người yêu đó ngốc, không quan tâm em thì anh quan tâm ai?”
Hay quá…Không phải mơ…Thật sự là không phải giấc mơ…Anh là của tôi. Hạ Minh là của tôi…
Nắng lên cao, chim hót quanh những ngọn cây. Nước chảy…Anh ôm tôi vào lòng…


“Anh đã đi đâu thế ạ?” – Tôi cúi xuống ngắt một bông xuyến chi, đưa lên mũi hít hà. Tuy không thể bằng hoa Hồng hay các loài khác, nhưng Xuyến Chi mang hương hồn của một loài cỏ dại. Nó có điểm riêng biệt, sự tinh khiết khiến tôi không thể nào rời mắt.
“Anh đi mua chút đồ, em muốn chúng ta đi dã ngoại mà không có thứ gì sao hả ngốc?”
“Dã ngoại?”
“Ừ. Tối qua anh đưa em đến đây trong lúc em ngủ say như cún vậy. Không khéo có bán em sang Trung Quốc em cũng không biết ý”
“Hi…Kệ người ta…”
“Nhi này…”
“Dạ”
“Mình sẽ rất hạnh phúc đúng không em?”
“Vâng ạ…”
“Em sẽ không hối hận chứ? Nơi này…Em thích chứ?”
“Em sẽ không hối hận và em rất thích nơi này. Vì, nơi này có anh…Cứ để thời gian quyết định đi anh. Dù sao…Hai tháng nữa…”
“Suỵt…Đó là chuyện của hai tháng sau. Ngốc. Em đói chưa?” – Hạ Minh đưa ngón tay ngang miệng, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Anh khẽ cài một bông hoa Xuyến Chi lên tóc tôi. Mỉm cười nhẹ…
Chết mất! Nụ cười của anh như có ma lực, nó nhấn chìm mọi con tim vào sâu trong ấy…Cuốn hút…
“Này, anh đừng cười nữa được không?”
“Sao cơ. Em sao thế? Em không thích anh cười à?”
“Có nhưng…Em làm sao mà chịu nổi?”
“Trời đất. Ngốc quá…Hihi”
“Đã bảo đừng cười rồi mà. Cười nè…cười nè…”
Càng kì nôn, anh càng cười to hơn. Giữa đất trời yên bình này, phải chăng, chỉ có anh và nụ cười của anh mới làm tôi hạnh phúc… Hạ Minh…Em yêu anh…
“Hạ Minh…Em yêu anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”
Tôi hét lên, vọng cả núi rừng. Nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến lại chính là nơi mang lại cảm giác yên bình và hạnh phúc cho tôi. Nó khác xa chốn thành thị phồn thịnh, náo nức kia. Thời gian hai tháng, sẽ nhanh chìm vào dĩ vãng thôi…
***
Giờ phút ấy, ở nghĩa địa…NHật Huy bất động ngồi trước mộ Hà Nhi. Cậu không thể hiện một sắc thái biểu cảm nào cả, đôi mắt vô hồn như ngưng đọng nỗi sầu thầm kín. Mà không, lúc này chắc hẳn ai cũng biết tại sao Nhật Huy lại như thế. Trừ Yến Vũ.
“Huy…”
Nhật Huy không trả lời cũng chẳng thèm quay đầu lại. Giọng nói của Yến Vũ, không lẫn vào đâu được. Cô tiếp tục lên tiếng.
“Sao Huy ở đây sớm thế này?”
“Vũ hả?”
Như một câu xã giao chào trong vô thức. Nhật Huy bình thản tới mức khó chịu. Giờ đây, cậu ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, cố gắng tìm lại phần hồn đã bị Hà Nhi mang đi mất…
“Huy sao à? Không khỏe hả?”
“Không”
“Huy biết không…Hà Nhi…Hà Nhi…đã…”
“Tớ biết!”
“Sao cơ?”
“Cậu ấy…Tớ đã gặp cậu ấy”
“Rồi sao. Hà Nhi đâu?”
“Đi rồi”
“Đi đâu cơ. Ý cậu là…siêu thoát?”
“Không!”
“Vậy thì cậu ấy đi đâu được?”
“Hạ Minh”
“Hạ Minh…Cái tên này quen quá…”
“Phải! Chính là hắn. Là cái kẻ đã đâm chết Hà Nhi đó. Nghe rõ chưa?”
Nhật Huy bật dậy như một cái lò xo. Dường như, cậu ta đang bị kích động kinh khủng. Đôi mắt gằn lên từng gân máu đỏ lòm, hệt như một con quỷ dữ. Cậu ta ném cái nhìn đau đớn vào Yến Vũ – cô bé tội nghiệp đang run sợ. Yến Vũ chưa bao giờ thấy Nhật Huy như vậy…
“Sao…sao cơ…Tớ không hiểu…tại…tại sao…lại như vậy…” – Cô cố bật ra từng từ trong sợ hãi…
“Hà Nhi …Hà Nhi…Cậu ấy yêu hắn! Yêu kẻ thù của chính mình!”
“Nhưng Nhi là…là…ma…Sao có thể?”
“Vậy đấy. Chỉ hai tháng nữa, nếu cậu ấy không siêu thoát thì sẽ không bao giờ đầu thai kiếp khác được! Vĩnh viễn tan thành cát bụi. Hiểu rồi chứ?”
“Tên đó…Cũng vậy sao?”
“Đúng…Tớ điên mất. Làm sao có thể khiến Hà Nhi thay đổi quyết định đây. Thậm chí tớ còn không biết họ đang ở cái chỗ quái quỉ nào. Họ đang bên nhau đấy! Biết không hả? Hả? Hả?”
“Huy…đừng làm tớ sợ…Tớ là Vũ…”
Nhật Huy nhìn thẳng vào đôi mắt đang rưng rưng của kẻ đứng trước mặt mình. Là Yến Vũ…
“Tớ sao thế này…Vũ, tớ…tớ xin lỗi…”
“Huy không sao chứ…Đừng như thế nữa mà…tớ sợ lắm…”
Cô ôm Nhật Huy vào bờ vai bé nhỏ của mình trong khi tim vẫn còn đập nhanh và cả thân hình vẫn đang từng cơn run sợ…Nghĩa địa lạnh lẽo, phảng phất đâu đây mùi hương quyện vào vài nhánh hoa cúc trên mộ…Một thằng con trai lại khóc…Yếu đuối đến tội nghiệp…

PHẦN 12: Tình yêu trên Lang-biang…

“Bỏ em xuống được rồi đó anh”
“Chưa được. Em không được ti hí đâu nha”
“Bí mật thế hả anh. Đây là đâu”
“Trung Quốc. Anh bán em sang Trung Quốc đấy. hihi”
“Oái! Thật hả anh?”
“Ngốc ạ. Mở mắt ra đi…”
“Hả…Đây…đây là…Lang-biang sao anh?”
“Đúng vậy. Em thích không?”
“Trời. Nghĩa là…Chúng ta đang ở Đà Lạt à?”
“Em nghĩ sao?”
“Ôi! Tuyệt quá đi! Đà Lạt…Lang-biang…Hạ Minh…Em yêu tất cả!”
“Anh không muốn em san sẻ tình yêu cho bất cứ thứ gì đâu nha!”
“Dạ dạ…Hihi. Thích quá anh à, kia là dãy chữ Yangxin phân cách cao nguyên này với cao nguyên Đắc Lắc phải không anh?”
“Ừ. Em trẻ con quá”
“Sao anh có thể đưa em lên đây được thế?”
“Anh là ai nào?”
“Là…”
“Haha…Em đúng là ngốc mà. Em thích là được rồi”
“Vâng. Em thích lắm”
Tôi và anh, đứng giữa một vùng trời đất rộng lớn. Giữa hồ, giữa suối, giữa núi, giữa rừng…Giữa cao nguyên Lang-biang. Mọi thứ tưởng chừng xa vời nhưng lại ngay trong tầm tay với. Phải chăng, đó là một đặc ân của ma nữ? Nếu còn sống, chẳng biết bao giờ tôi mới có thể đến được đây. Vì anh, vì có anh…Anh yêu!
Cao nguyên Lang-biang được cấu tạo chủ yếu bằng đá phiến mica và đá cát kết nằm trên nền Gramit của khối Công Tum cổ xưa. Các đồi đá phiến và đá cát hiện vẫn còn lượn sóng trên bề mặt cao nguyên, sườn thoải phủ một lớp phong hóa dày màu vàng đỏ mà lớp mùn màu đen sẫm ở trên không đủ che lấp.Cao nguyên có khí hậu mát quanh năm nhưng vẫn có mùa mưa. Sương mù hay xảy ra vào mùa mưa, các thung lũng thường bị phủ bởi một tấm áo trắng lạnh toát còn trên bề mặt cao nguyên thì man mác một lớp mù mỏng làm cảnh vật trở nên tuyệt đẹp (Theo tư liệu).
Vậy đó, Lang-biang, là một nơi quá đỗi thu hút khiến người ta đê mê chìm trong cảnh đẹp.
“Em đã từng đến đây?”
“Sao cơ? Em đến đây rồi à?”
“Trong những giấc mơ. Hi”
“Nó đẹp lắm anh à”
Chiều dần buông xuống, mặt trời đỏ rực như hòn lửa. Phía cuối chân trời, thứ ánh sáng ấy đang dần gọi màn đêm về cao nguyên xanh thẳm. Chúng tôi quay trở lại lều. Hạ Minh đốt một đống lửa nhỏ, cho có không khí vậy thôi chứ dù ở đây sương xuống dày đặc hay Bắc Cực lạnh lẽo thì tôi và anh vẫn chẳng thấy lạnh. Ánh lửa bập bùng cháy, sáng một khoảng rộng. Từng đốm lửa li ti nổ lốp đốp, tôi nghịch ngợm bẻ một cành củi nhỏ, hơ cho nó cháy thàng đầu than rồi vung vẩy, nhìn như sao băng vậy. Lúc ấy, anh khẽ cốc nhẹ lên trán tôi, mắng yêu tôi là trẻ con rồi lại dịu dàng xoa xoa trán cho tôi, vẻ mặt ăn năn khi tôi vờ mếu. Nom anh đáng yêu kinh khủng. Nơi này về đêm gió thổi nhiều, lùng sục khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó hôm qua bỏ sót lại.
“Em đói không?”
“Em không. Còn anh?”
“Hì. Anh quên mất là ma thì không biết đói. Trừ những con ma đói ra, em nhỉ?”
“Vâng. Thế đống đồ kia???”
“Anh mua cho có vậy ý mà. Sợ em đổi ý. Hihi”
Hạ Minh thật chu đáo, anh lo cho tôi từng tí một. Không ngờ…mối tình đầu của tôi…Lại đẹp và nhiều chông gai như vậy…
Thời gian cứ trôi qua như thế, tôi ngồi bên anh, dựa vào vai anh, nghe anh hát, nghe anh kể chuyện đến khi lửa tắt ngấm, gió hiu hiu thổi chư không hung hãn như ban nãy. Tôi thiếp đi trong hạnh phúc. Dường như, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bờ môi anh trao cho tôi khi vừa đặt tôi vào lều. Anh nằm cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc. Còn tôi, như một đứa trẻ con, tôi rúc vào ngực anh, ngủ ngon lành…Mặc kệ những tháng ngày tiếp theo sẽ như thế nào…Mặc kệ. Chỉ cần có ai đó, luôn bên cạnh…

PHẦN 13. Buôn Làng dưới chân núi Lang-biang.

Hạnh phúc và niềm vui, như cơn gió thoảng qua vậy, cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến… Có thể là nụ cười, cũng có thể là nước mắt… Đôi khi, người ta chấp nhận tất cả những khó khăn ấy để mong muốn có gì đó tốt và tươi sáng hơn cho phần đời đã mất.
Hạ Minh dẫn tôi đi khắp núi rừng Lang-biang, tất cả cảnh vật ngập trong mắt tôi. Đẹp đến lạ lùng. Lang-biang huyền ảo dưới những tầng mây chạm đỉnh, với làn sương mù dày đặc. Hoa đủ loại, đủ màu khoe sắc dưới những thung lũng, mùi hương tỏa ngát, xộc nhẹ vào tôi và anh. Ngây ngất…
Chúng tôi tiếp tục khám phá Lang-biang hùng vĩ này, anh cùng tôi đi dần xuống chân núi. Cảnh vật hiện ra rõ ràng hơn, không còn là những lớp mây, sương mù mờ ảo nữa. Kia là…
“Hạ Minh, đây là…”
“Là người Lạch đấy em ạ”
“Người Lạch á? Nghe tên lạ quá”
“ừ. Trước đây họ và một số bộ tộc khác sống ở vùng thung lũng, sau thì những người dân thiểu số này lui dần về phía ngoại vi thành phố. Người Lạch rút về xã Lát, dưới chân núi Lang-biang. Là nơi chúng ta đang đứng đó em”
“Ôi! Sao cái gì anh cũng biết vậy hả?”
“Hi. Ngốc”
“Anh siêu thật. yêu quá cơ. Hihi”
“Hai người là ai?” – Giọng nói ồm phát ra từ phia sau tôi. Giọng nói tràn đầy uy lực, của một người đàn ông.
Hạ Minh quay lại, anh lễ phép cúi đầu chào họ. Tôi cũng làm theo anh.
“Chào bác,chào chị ạ. Chúng cháu từ Sài Gòn lên đây ạ”
“Dạ, chào bác, chào chị”
“Chào anh chị. Em là K’ Niêng” – Cô gái nhỏ đi cạnh người đàn ông lớn tuổi nhỏ nhẹ đáp lại chúng tôi, trên vai cô đeo gùi đựng vài cây cỏ, hẳn là lá thuốc.
“Chào K’ niêng”
Hạ Minh cười thân mật cô ấy như kiểu đã quen biết lâu, một chút khó chịu dâng lên trong lòng tôi. Ích kỉ!
“Ta là K’ Sú, trưởng buôn làng này. Hai cháu sao lại ở đây?”
“Dạ. Chúng cháu chỉ là khách du lịch thôi ạ. Chúng cháu có thể xuống buôn chơi được không ạ?”
“Được. Đi theo ta”
Tôi níu tay áo Hạ Minh kêu anh đi chậm lại một chút. K’ Niêng quay sang nhìn tôi, mỉm cười. Nụ cười ấy, thật hiền hòa…
“Hạ Minh, tại sao họ biết tiếng Kinh?”
“Anh cũng không biết nữa. Mình xuống đó chơi nhé”
“Vâng. Mà…Anh cười ít thôi!”
“Em ghen sao ngốc?”
“Xí. Ai thèm”
Tôi đỏ mặt, chạy vụt lên phía trước đi cạnh K’ Niêng. Cô ấy lại cười, nhẹ nắm tay tôi, kéo tôi đi nhanh hơn. Thỉnh thoảng ông già trưởng buôn K’ Sú liếc nhìn hai chúng tôi, như dè chừng điều gì đó. Hạ Minh vừa đi sau chúng tôi vừa huýt sao. K’ niêng ngắt cho tôi một bông hoa rừng màu tím nhạt, cài lên tóc…Theo hiểu biết của tôi, nếu là người Lạch thì con gái chỉ mặc duy nhất một chiếc Sa rông( một loại váy làm bằng mảnh vải, quấn quanh thắt lưng), thế nhưng K’ niêng có mặc thêm một chiếc áo thổ cẩm, không phơi thân thể ra ngoài. Người đàn ông kia chỉ đóng khố, làn da nâu sậm, tràn đầy sinh lực vì thường xuyên phải tiếp xúc với nắng và gió.
“Mình tưởng phụ nữ ở đây chỉ mặc sa rông thôi chứ?” – Tôi thì thầm bên tai K’ Niêng. Cô ấy thoáng đỏ mặt nhưng rồi vẫn nhỏ nhẹ trả lời tôi. Giọng nói mới dễ nghe làm sao.
“Trước đây thì là như thế, nhưng giờ cũng phải thay đổi tí chút chứ bạn. Mà bạn tên là gì?”
“Mình tên Hà Nhi, còn kia là…”
“Hạ Minh phải không?”
“Sao bạn biết?”
“Hì. Mình nghe bạn gọi anh ấy như thế mà”
Hơi chút nóng mặt. Cơn ghen vớ vẩn của tôi lại trào lên dữ dội.
“Nhìn hai bạn rất đẹp đôi!” – Cô ấy nhìn tôi, nháy mắt. Nom thật đáng yêu. Tôi hạ hỏa, tạm gác cơn ghen tuông ấy vào nơi nào đó, cười mãn nguyện.
Cô gái này…thật đẹp. Khuôn mặt tựa trăng rằm, gò má hồng, đôi mắt hiền dịu nhưng đầy vẻ kiêu sa, mái tóc dài như dòng suối chảy quanh năm, xõa ra đen nhánh…Cô đi đến đâu, chim muông và hoa lá như rực rỡ thêm. K’ niêng như ánh mặt trời soi rọi cho vạn vật. Đâu đó đậu lại một chú bướm vàng hoa trên vai cô gái người Lạch. Cô nhỏ bé, như một thiên thần. Điều đó khiến tôi ghen tị biết bao…
Mải miết suy nghĩ về cô gái người Lạch, thoáng chốc, buôn làng hiện ra trước mắt. Quanh đấy có khoảng năm nhà dài. Ông K’ Sú dẫn chúng tôi vào một trong năm nhà đó. Vừa đến sân, ông già trưởng buôn ấy hò to.
“Hỡi K’ Sương, hỡi K’ Liêng, K’ Sung, K’ Miêng, K’ Siêng ra mà đón khách quý!”
Một đám người đi từ trong nhà ra, có lẽ đây là một đại gia đình.
“Cha à, khách quý là ai thế hỡi cha! Mời họ lên nhà đi” – Người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi lên tiếng.
“Chị K’ Niêng, chị K’ niêng…” – Hai đứa trẻ nhỏ nhất trong đám người ấy lên tiếng, vẫy vẫy K’ niêng và quay sang nhìn chúng tôi cười.
“Đây là…” – Tôi nhìn K’ niêng.
“Đây là nhà mình, kia là cha mình, anh mình và hai em nữa. Còn vị trưởng làng nãy giờ đi cạnh cậu là ông mình đó”
“Mời lên nhà” – Ông K’ sú lúc này dường như đã bớt đi vẻ nghi hoặc ban nãy.
Hạ Minh tiến gần lên phía tôi và K’ niêng đứng. Anh cười một lần nữa rồi ra hiệu cho tôi đi theo anh và ông K’ sú. Dưới sàn nhà là trâu, là heo, là gà…rất nhiều thì phải. Còn ngựa được nhốt trong chuồng kín để tránh cọp thỉnh thoảng đi kiếm mồi. Mái nhà dài được lợp một lớp tranh dày. Chúng tôi vào trong ngôi nhà đó với sự niềm nở của tất cả mọi người. Trên trần nhà có cất thóc, bắp, thịt trâu, heo, nai xông khói và vô số thứ khác. Người đàn ông trung niên mang tên K’ Sương hỏi han chúng tôi vài chuyện rồi sai người nhà mang chuối, mang cơm, mang gà ra thiết đãi chúng tôi. Ông K’ Sú vác một bình rượu cần ra mời tất cả mọi người. Hạ Minh nói chuyện rất rôm rả với họ, còn tôi chỉ vâng dạ cho qua. Tôi hơi ngại, nơi này quá xa lạ với bản thân tôi. Và tất nhiên, tôi khá khó chịu khi Hạ Minh cười thân mật với K’ Niêng!

Người mà K’ Siêng gọi là anh tên K’ Sung. Chàng ta có thân hình vạm vỡ, làn da nâu chai sạm vì nắng gió. K’ Sung rất vui vẻ đón tiếp chúng tôi như người thân lâu ngày gặp mặt. Nhưng dường như, sau sự nồng nhiệt ấy là một trái tim đầy nghi hoặc. Hay là…anh ta nghi ngờ thân phận của chúng tôi? Mặc kệ đi, dù sao, tôi và Hạ Minh cũng đâu định ở đây lâu dài. Thời gian đâu còn nhiều nữa…
Trưởng buôn làng đồng ý cho chúng tôi ở đây tới lúc nào muốn đi. Tôi sẽ ngủ cùng K’ Niêng và hai em của cô ấy. Và tất nhiên, Hạ Minh sẽ chung với K’ Sung.
Màn đêm buông xuống. Bóng tối không đen đặc như trên đỉnh Lang-biang mà nhẹ dịu bởi ánh đèn trong buôn rọi vào. Chúng tôi ngồi quây quần bên đống lửa cùng gia đình trưởng bản. Ông K’ Sú kể về chuyện tình của hai người con đất Lạch. Một tình yêu trên cao nguyên. Tôi tựa vào vai Hạ Minh, chăm chú dõi theo từng lời nói, lời kể và điệu bộ của ông K’ Sú. Mọi thứ diễn ra tốt hơn giữa cuộc nói chuyện của người Lạch và hai kẻ khách lạ. Đôi lúc, tôi vẫn cảm nhận được cái nhìn từ K’ Sung. Anh nhìn chúng tôi khó hiểu, nhưng vẫn rất thân thiện và chất phác. Dường như tôi không nhận ra một điều rằng, dưới ánh lửa bập bùng cháy, chỉ tôi và Hạ Minh là không có bóng!... Biết đâu, có ai đó đã ngợ ra điều này…
* * *
Buổi sáng ở buôn làng thật khác lạ. Nắng nhẹ chiếu vờn quanh tóc tôi, kéo tôi ra khỏi giấc mơ ban tối. Mấy chú chim cứ đua nhau hót trên những bụi cây mà tôi còn chưa biết tên. Hạ Minh khẽ vuốt tóc tôi, anh đã đến bên chiếu nằm của tôi tự lúc nào. K’ Siêng và gia đình cô đã đi đâu từ sớm, có lẽ họ lên rẫy. Chỉ còn tôi và Hạ Minh trong ngôi nhà dài. Anh âu yếm nhìn tôi, khẽ trách yêu tôi vì hôm nay tôi dậy quá trễ.
“Anh à, mình lên rẫy giúp họ nhé”
“Không được em à.”
“Sao vậy anh?”
“Em yêu quên mất mình là ai sao?”
“Sao ạ?”
“Dưới nắng, mình không có bóng em à”
“Ôi…Anh à, tối qua…Dưới ánh lửa…Mình…”
“Ừ. Anh vô ý quá. Anh thấy cái anh chàng K’ Sung có vẻ nghi ngờ gì đó”
“Thôi kệ họ đi anh. Anh đưa em đi chơi nữa nhé”
“Ừ, em dậy đi đã nào. Lười quá cơ. Hihi”
Chúng tôi đi dạo khắp buôn. Giờ này thật may là người Lạch đi lên rẫy hết cả, chỉ còn những đứa trẻ con ở lại trong buôn. Thế nên chẳng ai có thể phát hiện ra .Mặt trời dần lên cao, cái nắng gay gắt chói thẳng vào người tôi khiến tôi cực kì khó chịu. Tôi đứng khựng lại, vội núp sau lưng Hạ Minh.
“Em khó chịu à?”
“Vâng. Nắng quá anh à”
“Vậy để anh cõng em nhé”
“Thôi anh…”
“Không sao mà. Nào lên lưng công chúa của anh. ấy da…Nặng gớm ta”
Vừa về tới nhà ông K’ Sú cũng đúng lúc gia đình họ đi làm về. Hạ Minh tiến nhanh hơn về phía bóng cây, tránh cái nhìn của người trong nhà. Tôi cũng thoáng giật mình. Hi vọng chưa có ai đó nhìn thấy…
“Hai đứa mới đi chơi về hả. Coi kìa, tình cảm quá cơ. Haha” – Ông K’ Siêng lên tiếng trêu đùa tôi và Hạ Minh. Tất cả mọi người đổ mắt nhìn về phía chúng tôi. Ồ. Không thấy K’ Sung đâu cả.
“Anh hạ Minh với Hà Nhi vào nhà đi kẻo nắng đó” – K’ Niêng mỉm cười nhẹ - “Anh K’ Sung về rồi đấy à”
Oái. Chàng trai đó đi ngay sau chúng tôi…Lẽ nào…
“Ừ. Anh vừa về.” – “Hai bạn vừa đi đâu về à”
“À…Vâng” – Tôi ấp úng đáp.
Hạ Minh chỉ cười đáp lại câu hỏi của anh chàng dân tộc. Anh ta không có vẻ gì là nghi ngờ chúng tôi cả. Hẳn như, tôi đã quá đa nghi…

PHẦN 14: Nơi nào bình yên cho những hồn ma…

Những ngày tháng cuối cùng, tôi chỉ muốn được bên người mình yêu sống thật hạnh phúc. Chúng tôi đã chấp nhận từ bỏ đi kiếp sau của mình, chỉ để được ở bên nhau. Sẽ chẳng có sự hối hận khi quyết định của tôi- một con ma nữ- chấp nhận đánh đổi tất cả cho tình yêu đầu tiên, một tình yêu thật sự. Giữa đất trời hùng vĩ, dưới chân Lang-biang kiêu ngạo, bên cạnh người mình yêu thương… Chỉ thế là đủ.

“ Tình yêu là mật ngọt, là hương thơm, là sự yên bình giữa dòng đời tấp nập và xô đẩy. Khi ai đó vấp ngã trên đường đời…điều duy nhất lúc ấy chính là thứ tình yêu mình đang sở hữu. Tình yêu xoa dịu đi nỗi đau, xoa dịu đi nỗi buồn. Tình yêu cài một nhành hoa mới nở lên vai áo của ai đó…Ngát hương. Khiến con người ta tràn trề sức sống. Mãnh liệt…Và, tình yêu ấy được đánh đổi bằng lòng dũng cảm cộng với nước mắt…Mặn chát…”

Trăng thanh vắng tràn trên mặt đất. Ấy vậy, mặt trăng tròn vành vạch không thể nào nuốt trọn được bóng tối. Bóng tối vẫn loang lổ khắp mọi nơi. Đen và trắng đan vào nhau, hòa quyện tạo thành một thứ gì đó chới với, thứ gì đó đáng sợ… Chốn này, gió lặng lẽ rít lên từng hồi ma mị như tiếng than khóc của những oan hồn nơi đây. Tiếng côn trùng kêu mải miết, lớn dần, lớn dần, tạo cho con người ta cảm giác ghê rợn đến lạnh người. Lâu lâu, lại có tiếng hú thảm thiết vọng từ xa…Rồi đến những tiếng lao xao, lao xao, rùng rợn khác. Mặt đất chẳng khác nào nơi dành cho sự ma mị, ma quỷ. Ánh đèn dầu, tia sáng từ những đống lửa đang dần tắt ngấm. Dường như, vào cái giờ này, người trong buôn làng chẳng ai còn thức. Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy như một thói quen về đêm.Nơi rừng rú bỗng cho tôi một cảm giác thân thiện lạ thường. Chúng dường như vẫy gọi tôi, mời chào tôi…Có ai đó…gọi tôi…Tiếng gọi rất gần nhưng tưởng chừng vọng lại từ một nơi xa, sâu thẳm…Nó cứ vẳng bên tai tôi…
“Lê Hà Nhi…Lê Hà Nhi…Đi thôi…Đi thôi…”
“Ai?” – Tôi thở hắt từng tiếng khó nhọc. Tôi chìm trong mộng mị… Bàn chân vô thức đặt từng bước nhẹ xuống nền gỗ lim…
Trong mắt tôi lúc này, ánh trăng sao trở nên quá nhỏ bé trước bóng đêm. Nó không hề bảo vệ tôi…Nó ma mị như đêm tối vậy…Sự mờ ảo…Những bóng trắng đang tiến lại gần tôi hơn…Chúng thay nhau gọi tên tôi, tôi bước theo tiếng gọi ấy…Dưới trăng tròn…Trăng rằm…Cơ thể tôi lúc này thực sự trọng lượng đã về không. Mài tóc bỗng xõa dài tự lúc nào, gió được thể tràn vào, rít lên những âm thanh ma quái. Phút chốc. Tôi chẳng còn đứng trân trân trên bậc cửa nhà dài nữa. Đất lạnh giá ở xung quanh tôi, làn da thịt lòng bàn chân chắc hẳn không thể cảm nhận được sự thô rát của đất, đá…Xa hơn một chút, tôi và những bóng trắng vẫn đang sáp lại gần… Tôi chợt gọi tên Hạ Minh, nhưng lời nói của tôi không hề thoát ra khỏi cổ họng. Nó vẫn nghẹn ắng trong đó. Tôi không dừng lại được…Tiếng gọi ấy…Tiếng gọi từ những bóng ma…Từ nơi sâu thẳm…Không! Dừng lại đi…Không…Tại sao chứ? Tại sao tôi đã là ma rồi mà không ai chịu buông tha…Tôi muốn sống những ngày tháng cuối cùng mà cũng không được sao? Tại sao lại ác với tôi như vậy. Tại sao? Tại sao? Hạ Minh…Hạ Minh ơi…Nơi nào? Nơi nào yên bình cho những hồn ma như tôi và Hạ Minh… Tôi không thể từ bỏ, không thể rời xa Hạ Minh. Tôi muốn bên người tôi yêu. Tôi muốn ở lại đây và không muốn đi theo họ…Dừng lại nào Hà Nhi…Phải dừng lại, tình yêu thật sự ấy không thể để những thứ ma quái chiếm giữ và xóa bỏ được. Nếu tôi bước theo chúng thì coi như chấm hết. Vĩnh viễn xa vời tất cả…Trở thành một oan hồn vất vưởng và quan trọng hơn, tôi sẽ chẳng nhớ được gì hết. Kể cả Hạ Minh… Làm ơn…Tôi không muốn…Hãy buông tha tôi đi…Làm ơn…

Khi tôi ý thức được những gì đang xảy ra, và là khi bàn chân tôi khựng lại , cũng là lúc những bóng trắng ấy đứng trước mắt tôi. Lượn lờ và mờ ảo. Có khi nào tiếng gọi ấy phát ra cùng tiếng cười mãn nguyện. Thật đáng sợ…Cổ tay tôi như thắt lại, siết mạnh hơn rồi kéo mạnh về phía sâu thẳm kia. Tôi cưỡng lại, cưỡng lại bằng chút sức lực yếu ớt của mình, bằng tình yêu của tôi và Hạ Minh…Nhưng vô ích…Như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy tôi về phía bóng ma. Tôi đau đớn cảm nhận vị nóng và mặn của nước mắt. Nó đang lăn dài thành từng dòng trên má và môi. Lẽ nào, đây là số phận? Một số phận được an bài quá bi thảm…Tôi gục ngã, không còn chút sức lực, hơi thở dần cạn kiệt, mệt nhọc…
Phải chăng đến lúc buông tay rồi? Tôi mỉm cười. Cay đắng… Và phần thua thuộc về tôi! Đôi mắt nhắm lại, hình ảnh Hạ Minh in rõ trong đó. Cổ họng phả ra từng từ, từng từ một. Tên của anh…
“Hạ Minh…Em…Em đang gọi anh đó…Anh…anh…có…nghe…được…không� ��?”
Có tiếng cười ma rợn vang lên…
“Hà Nhi…” – Là tiếng nói! Tiếng nói gần như hét lên trong điên dại.Là anh…Là người đàn ông mà tôi đang mong đợi. Tôi mừng rỡ. Tôi hạnh phúc. Tôi gần như phát điên…
Những bóng ma điên dại vẫn không hề buông tha tôi. Hạ Minh chạy theo tôi và chúng. Anh quần quanh bóng tối dày đặc, giật mạnh lấy đôi bàn tay bé nhỏ của tôi từ chúng.
“Hà Nhi, em không được theo chúng. Cố lên em. Có anh đây rồi”
Tôi mỉm cười. Sức lực của tôi lúc này không còn như mong muốn nữa. Mệt nhoài. Anh vẫn chiến đấu với những bóng ma. Dường như chúng càng tức giận thêm, đôi mắt đỏ lòm, hằn lên những tia máu ghê sợ. Giờ đây, tôi và anh, hai hồn ma đang bị nhưng bóng ma, sứ giả của bóng tối kéo đi. Hạ Minh ôm lấy tôi, cố chống cự lại. Tôi cảm nhận được tiếng thở dồn từ anh, gấp gáp.
“Anh buông em ra đi, không thì…”
“Không đời nào anh bỏ em một mình. Anh không thể để chúng bắt em đi”
“Nhưng anh cũng sẽ…”
“Anh yêu em…Anh yêu em. Anh sẽ không bao giờ thiếu em một giây phút nào nữa.”
“Vậy chúng mình cùng đi nhé”
“Được. Em yêu”
Hai chúng tôi thả lỏng mình, không chống lại những sứ giả của bóng tối nữa. Anh bên tôi. Tôi bên anh. Thế là đủ. Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau. Mặc cho những bóng ma đang dùng một sức mạnh ghê ghớm kéo đi. Bóng đêm hoang dại…
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Ai? Là tiếng hét của ai. Náo động cả một cao nguyên rộng lớn. Giật mình. Sợ hãi. Những bóng ma vội quay lại rồi cũng vội buông tay chúng tôi ra. Đau nhói nơi cổ tay. Chúng thi nhau mờ ảo dần đến khi không còn một vệt trắng nào nữa. Là K’ Niêng. Hóa ra, điều những bóng ma đó sợ là tiếng của con người. Chúng tôi…Tôi và Hạ Minh đã được cứu. Tôi nằm gọn trong vòng tay anh dưới mặt đất. Mệt mỏi. K’ Niêng chạy đến gần nơi chúng tôi.
“Hai người có sao không…Tại sao? Tại sao hai người lại bị những sứ giả của bóng đêm bắt đi? Họ đâu có bắt người vô tội?”
“Chúng tôi…”
Hạ Minh nhìn tôi, nhẹ lau những vệt mồ hôi và nước mắt cho tôi. Anh vuốt tóc tôi, ra hiệu không sao nữa rồi.
Một lúc sau đó, có tiếng người từ trong buôn đi ra. Họ đốt đuốc sáng trưng cả một vùng. Là trưởng buôn K’ Sú và gia đình ông ấy. K’ Sung nhìn chúng tôi. Dường như chàng ta đã hiểu chuyện gì xảy ra. Vậy là hết. Những nghi hoặc trong anh ta đã có lời giải. Chúng tôi sẽ ra sao khi buôn làng biết chuyện…
Chẳng còn nơi nào bình yên…Cho những bóng ma…
Thì ra, K’ Niêng tỉnh dậy không thấy tôi đâu nên mới đi tìm. Cô đã gần như chứng kiến tất cả và là người hiểu rõ nhất…
“Chuyện gì đã xảy ra với hai người?” – Ông K’ Sú chậm rãi nhìn Hạ Minh và tôi.
“Tôi…”
“Ông à. Là bọn người Chill đó”
“Sao cơ? Sao chúng lại có thể chứ. Chúng muốn gì?”
“Ông à. Tên đó không sống trong buôn người Chill. Mà là một tên đã bị trưởng tộc bên đó đuổi ra khỏi buôn rồi. Chắc hắn giờ cũng không dám quay lại nữa đâu ạ”
“Vậy sao? Vậy thì tốt. hai người không sao chứ. Thật may quá”
“Chúng cháu không sao. Cảm ơn mọi người. Cảm ơn K’ Niêng”
Không hiểu sao. K’ Niêng lại che dấu cho thân phận của tôi và hạ Minh. K’ Sung vẫn nhìn chúng tôi. Không nói một lời nào. Tôi quá mệt nên đã dựa vào vai Hạ Minh mà thiếp đi… Một buổi tối kinh sợ…

Hôm sau đó. Tôi và Hạ Minh quyết định sẽchào từ biệt buông làng để ra đi. Dù sao đi nữa, không sớm thì muộn thân phận của chúng tôi cũng bị lộ. À không. Thực ra thì đã bị lộ rồi. Việc che giấu hộ chúng tôi của K’ Niêng và ánh mắt của K’ Sung đã nói lên điều đó. Tôi thầm cảm ơn họ vì tất cả. Tôi và anh, cần một nơi bình yên hơn để sống nốt quãng thời gian còn lại với thân phận là con người. Nhất là, chỉ có hai người thôi…
“K’ Niêng!”
“Ơi. Hà Nhi gọi K’ Niêng có việc chi?”
“Mình sắp đi rồi”
“Đi đâu cơ. Ý bạn là rời khỏi buôn à?”
“Ừ. Vì sao thì K’ Niêng biết mà. Mình cảm ơn K’ Niêng nhiều lắm. Nhưng mình và Hạ Minh cũng phải đi thôi. Thời gian cũng không còn nhiều.”
“Mình không hiểu lắm. Bạn kể cho mình nghe đi tại sao hai bạn lại ra nông nỗi này?”
“Chuyện dài lắm…Thực ra, như K’ Niêng biết đấy, bọn mình không phải là người. Hạ Minh và mình chết sau một tai nạn. Mình là nạn nhân, và anh ấy…là người lái chiếc xe tông vào mình!”
“Ồ. Nếu như thế. Tại sao lại yêu nhau được chứ?”
“Hì…Mình cũng không biết nữa. Phải chăng đó là duyên phận. Nếu trong vòng ba năm mà không đi siêu thoát thì bọn mình sẽ tan thành cát bụi. Vĩnh viễn không có kiếp sau. Và, giờ là hai năm, mười một tháng, hai mươi sáu ngày.”
“Tại sao anh Hạ Minh và bạn lại không chịu đi siêu thoát?”
“K’ Niêng à, mình chết trong khi không biết lí do tại sao, chết trong khi chưa biết mùi vị của tình yêu là như thế nào. Mình lang thang suốt hơn hai năm trời để tìm ra sự thật về cái chết. Rồi gặp Hạ Minh, như một định mệnh. Mình yêu anh ấy, rồi đau khổ biết bao khi biết được sự thật. Nhưng sau đó. Minh và anh ấy chấp nhận từ bỏ tất cả để được ở bên nhau.”
“Thật là một chuyện tình cảm động. Từ trước đến giờ K’ Niêng mới chỉ biết đến thiên tình sử ở cao nguyên Lang-biang này thôi. K’ Niêng cảm động lắm. K’ Niêng không muốn hai người bị tan thành cát bụi đâu”
“Mình chấp nhận mà. Hì.”
“Không được chấp nhận như thế chứ?”
“Hả?”
“Anh K’ Sung, anh Hạ Minh”
“Hai người?”
“Hạ Minh đã kể cho tôi biết hết rồi. Tôi sẽ giúp hai bạn”
“Anh. Giúp được chứ ạ?”
“Em quên rồi sao K’ Niêng. Sâu trong thung lũng kia ấy. Thầy Ha Lù vẫn sống.”
“Đúng rồi! Thầy Ha Lù. Sao em không nghĩ ra nhỉ?”
“Ha Lù là ai ạ?”
“Là một thầy phù thủy. Đại loại là như thế. Nào, đi thôi anh, đi thôi Hà Nhi, anh Hạ Minh. Chúng ta mau tới đó”
Tôi nhìn Hạ Minh…Tôi hạnh phúc. Tôi vui sướng…Tôi hi vọng thật nhiều…Tôi vui đến rơi nước mắt. Có lẽ nào…
* * *
Đường vào thung lũng rất khó đi. Là một nơi hoang dại đến đáng sợ. Chúng tôi mải miết đi đến khi trời nhập nhoạng tối, căn nhà nhỏ của thầy Ha Lù loang lổ ánh lửa. Bóng tối chuẩn bị đổ ập xuống nơi chúng tôi đang bước đến. Có tiếng người nói chuyện phía ánh lửa. Tiếng chó sủa cứ tru lên từng hồi. Tiếng trẻ con cười đùa… tất cả có trong căn nhà ấy…Một căn nhà trơ trọi và cô độc giữa thung lũng bạt ngàn…Trời bỗng đổ mưa. Mưa to dần. Bốn người, à, hai người và hai bóng ma chúng tôi tiến nhanh hơn về phía đám lửa đang chực tắt. Sấm vang lên hồi một dữ tợn. K’ Niêng và K’ Sung đã ướt nhẹp. Cuối cùng, căn nhà cũng đã trước mặt, chú chó con nấp trong mé cửa lại tru lên vài tiếng. Một người phụ nữ ăn mặc như phụ nữ Lạch,ẵm một đứa bé con trên tay bước ra cửa.
“K’ Niêng, K’ Sung. Sao các con lại đến vào giờ này. Đây là?”
“Dạ. Chào cô, chúng con đến tìm thầy có việc ạ. Đây là…Hạ Minh và Hà Nhi.”
“Dạ. Chào cô”
“Mau mau vào nhà kẻo cảm lạnh. Trời kiểu gì không biết. Mới đó mà đã mưa, làm đống lửa ta mới đốt ướt sạch rồi. K’ Mi à, chào cô chú đi con”
Đứa bé nhoẻn miệng cười, chắc hẳn nó chưa biết nói. Nom rất đáng yêu. Người phụ nữ có tên là K’ Mị rót cho chúng tôi một bát rượu nóng uống cho ấm người.
“Cô dạo này vẫn khỏe chứ ạ. Từ khi hai người chuyển vào đây, chúng con ít lên thăm”
“Ừ. Ta và thầy con vẫn khỏe. Mấy đứa đêm hôm lên đây chắc có chuyện gấp hả?”
“Dạ, chúng con lên tìm thầy nhờ thầy giúp việc quan trọng ạ”
“Tiếc quá, mấy hôm trước có người từ Sài Gòn lên nhờ ông ấy ra đó có chuyện chi đó ta không tiện hỏi. Mấy hôm rồi mà chưa thấy về.”
“Sao? Sao cơ ạ? Thầy đi rồi sao?”
“Ừ. Thế có việc gì hả con?”
“Dạ…”
“Ừ thôi mấy đứa cứ ở lại đây chờ ông ấy về xem sao.”
“Dạ. Chắc là không kịp…” – Tôi thất vọng. Vậy là…chuyện gì đến ắt sẽ đến…Hết cách rồi…
“Ồ. Gấp vậy à. Thôi thì cứ ở lại đây đi đã. Mai rồi tính, Hén”
“Dạ”

Số ông trời đã bắt phải như vậy…Thôi thì…
Tôi thở dài ngán ngẩm. Nhưng dù sao. Thời gian được ở bên anh, thế là đủ rồi. Còn mong chờ điều gì nữa chứ. Cát bụi vẫn có thể hòa vào cùng nhau, sẽ bay đến nơi nào đó không vướng bụi trần…Tôi và anh…Vẫn mãi là của nhau…

Cơn mưa đột ngột làm mờ nhạt đi sự hung dữ của bóng đêm. Dưới ánh đèn dầu, tôi và anh lặng lẽ nhìn ra xa, bên ngoài khung cửa sổ, từng giọt mưa nặng hạt như nện mạnh xuống lòng đất. Mùi đất ẩm ướt bốc lên ngai ngái. Tôi dựa vào vai anh, bờ vai rộng và vững chãi. Những ngày tháng trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi dường như tôi không hề biết nó bắt đầu từ khi nào. Vậy mà , nó sắp kết thúc…
“Hạ Minh”
“Sao em?”
“K’ Niêng hỏi em rằng, tại sao chúng ta không trở về Sài Gòn để siêu thoát? Dù sao cũng chưa đến ngày cuối cùng của thời hạn ba năm.”
“Vậy em có nói cho cô ấy biết không?”
“Em không. Hì”
“Ừ. Lúc ấy, chỉ có thể là một trong hai chúng ta được siêu thoát thôi.”
“Em biết. Và em không muốn điều đó. Chúng ta đã chấp nhận đánh đổi tất cả để được ở bên nhau. Em hạnh phúc lắm”
“Vì có em. Anh đã quên đi những tháng ngày tăm tối trước đó. Anh không còn hận Lệ Tuyết và Nam Quang nữa rồi. Phải! Vì giờ anh đã có em. Em quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Hà Nhi ạ!”
“Mai em muốn về nhà của chúng mình. Em muốn nhìn thấy tất cả trước khi rời xa nơi ấy vĩnh viễn”
“Ừ. Mai chúng ta sẽ về. Còn bây giờ, em nhắm mắt ngủ đi nhé.”
Tôi lại gục đầu trên vai anh. Anh khẽ hát nhỏ ru tôi vào giấc ngủ bình yên. Tay tôi nằm gọn trong bàn tay anh…Ấm áp lạ thường. Còn anh. Đôi mắt anh vẫn hướng ra xa…Về phía dãy Lang-biang hùng vĩ. Nơi cất giấu tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi…Tôi yêu anh!

15. Sài Gòn và tình yêu.

Chúng tôi chào từ biệt anh em nhà K’ Niêng và cô K’ Mị chuẩn bị về Sài Gòn. K’ Niêng bật khóc, nước mắt cô thấm ướt vai áo tôi. K’ Niêng ôm tôi thật chặt, có lẽ vì quá xúc động. K’ Sung nhìn tôi và Hạ Minh. Vẫn ánh mắt lạnh lùng ấy nhưng tôi hiểu anh ta cũng khá buồn.
“Xin lỗi vì tôi chẳng giúp gì được cho hai bạn”
“Không…Là do số mệnh chúng tôi đã an bài như thế. Anh đừng suy nghĩ gì nha. Cảm ơn vì tất cả.”
K’ Niêng bật khóc to hơn, tôi buông cô ấy ra, với tay lau cạn vệt nước mắt vừa rớt xuống. Tôi mỉm cười. Họ nhìn theo chúng tôi đến khi chỉ còn là hai vệt sáng mờ ảo mới quay trở về…. Nắng dần buông nhẹ trên khắp Lang-biang…Phía sau chúng tôi…
* * *
Sài Gòn…Chính là Sài Gòn đây rồi…
Đây là nắng chiều Sài Gòn…
Đây là Gió, gió Sài Gòn…Gió thổi hương vị Sài Gòn vào tận tâm trí tôi. Phảng phất sự nhớ nhung nơi này…
Kia rồi, ngôi nhà của tôi kia rồi…Cổng vẫn thế, trước cửa vẫn là hai giò Phong Lan tím mà Nhật Huy đã tặng tôi. Nó vẫn còn sống. Vẫn mơn mởn như hồi mới. Chắc hẳn, ai đó thường hay đến chăm sóc cho nó…Hẳn là Nhật Huy…Nhật Huy…Tôi đã bỏ cậu ấy lại một mình trong vô vọng. Tôi là kẻ có lỗi…Nhật Huy…
“Hà Nhi. Em đang nghĩ gì thế? Sao không vào nhà?”
“Em đang nghĩ đến Nhật Huy, cậu ấy…không biết giờ thế nào rồi”
“Anh thấy cậu nhóc đó cũng yêu em đó.”
“Vâng”
“Nhưng em đừng suy nghĩ gì nhiều. Em là của anh cơ mà. Anh ghen bây giờ”
“Vâng…Hì…”
“Mình vào nhà nhé em”
Không gian vắng lặng. Mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên như cũ. Vẫn chiếc ga giường ấy, vẫn chiếc rèm cửa màu xanh nhạt. Vẫn chiếc gối hình trái tim mà tôi phải mè nheo mãi Yến Vũ mới chịu nhường cho tôi. Vẫn cái đèn ngủ mặt cười ấy. Mọi thứ…
“Anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em không?”
“Anh nhớ…Hôm đó…Anh say…Hì”
“Hì. Anh vẫn nhớ à. Đây nè. Còn cả chỗ này nè. Em đã hét toáng lên khi thấy anh xuất hiện trong phòng của em”
“Lúc đó em thật ngốc mà”
“Hihi”

Mọi kí ức tràn về. Như nguyên vẹn trước mắt tôi. Những thứ xúc cảm là lạ khẽ dâng lên trong tôi. Nắng dần tắt ngấm. Nhìn ngoài trời, khung cảnh yếu ớt đến chừng nào. Sài Gòn đang chịu ảnh hưởng bởi một cơn bão nên đêm về, tất cả trở nên đáng sợ hơn. Gió vụt lên từng hồi. Không còn ánh sáng phía chân trời mà thay vào đó là những vệt đen ngòm, hình xoáy. Cứ như muốn hút tất cả vào đó. Trời nổi giông. Tiếng gầm gừ của sấm chớp dẫn theo một đợt mưa nặng hạt đến. Từng hạt, từng hạt…Nhẹ lăn xuống đường. Rồi cả vũng, cả gáo nước mưa ập xuống. Cây cỏ lẩn vào nhau như trốn chạy, gió quật ngang dọc khiến tiếng động trở nên to và lạ hoắc. Mưa to rồi! Hạ Minh ôm tôi, tôi sà vào lòng anh. Trong bóng tối. Hơi thở cả hai dồn dập. Ấm áp. Anh siết tôi thật chặt trong vòng tay. Hết đêm nay là chỉ còn ba ngày. Tôi với tay lên, vuốt nhẹ mái tóc anh. Ánh sáng loang lổ của tia chớp chiếu thẳng vào chúng tôi. Tôi nhìn anh rõ hơn. Đường nét, gương mặt anh uyển chuyển trong từng cử chỉ. Giá có thể. Cho chúng tôi mãi mãi như thế này…
“Hà Nhi…”
“Dạ”
“Em có hối hận không?”
“Chuyện gì anh?”
“Vẫn còn ba ngày…Thực ra. Em vẫn có thể đi siêu thoát…”
“Anh nói gì lạ vậy. Nếu siêu thoát. Em và anh sẽ không bao giờ có thể nhớ ra nhau. Sẽ quên nhau mãi mãi. Thà em là cát bụi nhưng chúng ta sẽ không xa rời. Anh bay đi đâu. Em theo đó…”
“Em thật sự không hối hận khi từ chối kiếp sau chứ?”
“Dạ. Dù thế nào đi nữa…Em vẫn còn có anh mà…”
“Anh…yêu em lắm, ngốc của anh ạ. Đã có lúc, anh mong ước chúng ta được là người. để được sống bên nhau…”
“Là lúc hi vọng Thầy Ha Lù có ở nhà phải không anh?”
“Ừ. Em yêu ạ”
“Thầy ấy dù có tài giỏi đi chăng nữa. Cũng không giúp mình được đâu anh”
“Dù sao. Đó là hi vọng cuối cùng mà.”
“Vâng. Anh nè…Người đã đến trước chúng ta…Ý em là Nhật Huy ấy. Cậu ta đón Thầy Ha Lù xuống đây nghĩa là…”
“Là vì em. Vì anh. Vì tình yêu này”
“Mai chúng mình sẽ đi tìm Nhật Huy và thầy Ha Lù.”
“Ừ. Hi vọng…Có một phép màu phải không em?”
“Dạ. Nhưng thật sự cũng không quan trọng. Được bên anh thời gian qua, em hạnh phúc lắm…”
“Anh cũng thế em yêu ạ”
Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt hơn. Gió vẫn ngập ngụa trong nước. Tiếng còi xe, tiếng nói, tiếng chửi rủa thiên nhiên đang inh ỏi. Có ai đó còn gào lên. ầm ĩ. Còn trong này, thật yên tĩnh. Không ánh sáng. Chỉ có tiếng thở dồn dập, tiếng đập mạnh của hai trái tim. Tiếng của hạnh phúc. Tiếng của tình yêu…
Mặc ngày mai mưa gió hay bão bùng. Tình yêu vẫn đốt lửa sưởi ấm cho những tâm hồn lạnh lẽo. Những bóng ma…

Đau khổ trong tình yêu đôi khi không hẳn là sự dứt khoát ra đi của một người. Không hẳn là những phút giận hờn mà đâm ra đau đớn. Không hẳn là những quyết định sai lầm rồi hối hận. Không hẳn là tất cả… Trong tình yêu. Dường như, điều khiến con người ta khi yêu phải đau đớn nhất. Chính là khi còn quá yêu thương nhau mà phải cách xa nhau, mãi mãi. Là khi yêu mà không được ở bên nhau. Là những xúc cảm từ trái tim chỉ biết rỉ máu nhẹ nhàng trong từng ngăn, từng vách của trái tim… Cuộc sống là thế. Có quá nhiều điều mà chúng ta không tưởng đến. Hai bóng ma, một nam, một nữ lại xuất hiện giữa cái đất Sài Gòn tấp nập này. Đúng. Đó là điều không tưởng. Rồi một tình yêu nảy ra giữa họ. Ảo tưởng ư? Biết đâu, vẫn có những số phận như vậy trên nơi mà bạn đang ở. Chỉ có điều, không ai biết!!!

Những ngày cuối cùng. Tôi và Hạ Minh thức giấc khi xế chiều đang chuyển màu. Một giấc ngủ sâu, dài. Trời vẫn mưa. Gió đã bớt chút ít. Cỏ cây uể oải chuẩn bị đón màn đêm. Còn chúng tôi thì mới bắt đầu đón những giây phút đầu tiên trong ngày. Vẫn tiếng người, tiếng xe cộ dồn dập ngoài phố. Vẫn đông đúc như thường nhật. Sài Gòn là thế. Ồn ào, náo nhiệt…Tôi mặc trên người chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, vừa mở hờ đôi mắt thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi. Anh cũng vừa tỉnh. Tôi ngượng chín mặt. Chưa bao giờ tôi mặc váy ngủ trước mặt anh.
“Sắp tối rồi anh nhỉ? Chúng ta ngủ kĩ quá” – Tôi vội chuyển chủ đề khác.
“Sao tối qua anh không thấy em quyến rũ như thế này nhỉ?”
Câu nói của anh khiến mặt tôi đỏ ửng lên như gấc chín sắp được thu.Tôi hoạch lại anh.
“Ý anh chê em không quyến rũ ấy gì?”
“Đâu có đâu. Hihi. Em đẹp nhất mà” – Anh vừa cười vừa né cái bẹo yêu của tôi.
Tôi nguýt dài anh một cái rồi ngúng nguẩy xuống giường. Anh cũng bật dậy, chạy theo tôi. Kéo tôi lại, vòng tay qua eo tôi, siết mãnh liệt. Cảm giác được hơi ấm từ bàn tay anh qua lớp váy mỏng tôi vội buông tay anh ra.
“Để em đi rửa mặt nào rồi còn đi gặp Nhật Huy nữa chứ”
“Làm sao dễ thế. Được bữa vợ anh mặc váy ngủ. Phải chiêm ngưỡng đã chứ nhỉ?Hihi”
“Gớm ạ. Buông em ra nào”
“Không…Ui za…Em nặng quá cơ” – Hạ Minh vờ nhăn mặt. Bế thốc tôi lên. Hôn nhẹ lên môi tôi. Anh khẽ đặt tôi lên giường rồi nằm bên cạnh. Mơn trớn gò má, đùa nghịch với mái tóc. Rồi lướt nhẹ trên tấm vải mỏng trên người tôi. Hạ Minh dồn dập hơn. Hơi thở như kích thích tôi, khiến tôi không thể chống cự. Bàn tay anh, cứ mải miết như tìm kiếm gì đó đánh rơi trên người tôi…Tôi ngập men say nhưng…
“Nhột quá. Haha”
Anh ngừng hôn. Bật cười ha hả. Tôi ngượng chín mặt, cũng che mặt cười. Anh âu yếm tôi, thơm vào má thật lâu rồi…bế tôi vào phòng tắm. Tôi và Hạ Minh cùng chuẩn bị để đi gặp Nhật Huy. Trời tối dần. Mưa ngớt. Gió tạnh…
Mưa gió thế này, tìm một chiếc taxi quả cũng hơi khó. Chiếc Lam của Hạ Minh thì biệt tăm từ khi chúng tôi lên Lang-biang rồi. Mưa cũng không giày xéo mặt đường nữa. Anh che ô cho tôi, không khí ẩm ướt bốc lên khỏi đất, phả vào những người đi đường cho chúng tôi. Tôi và anh quyết định đi bộ đến nhà Nhật Huy. Tất nhiên, sẽ phải nghĩ ra cách nào đó để liên lạc vs cậu ta. Chắc các bạn đang hỏi tại sao tôi không dùng di động chứ gì. Câu trả lời là “ Tôi không dùng. Với lại…tôi cũng không còn nhớ số của Nhật Huy. Hết!”
May thay, Sài Gòn chỉ bị ảnh hưởng bởi bão chứ không trức tiếp hứng trọn cơn bão. Chứ không, nơi này giờ toàn là nước! Tôi, quần jean, áo ren cao cổ, tóc thả. Chân đi giầy chừng bảy phân. Tôi chẳng lạnh chút nào mà sao cứ muốn tỏ ra run rẩy như thế này nhỉ? Hạ Minh quàng tay qua vai tôi, kéo tôi đi sát anh hơn một chút. Giá như…( Lại giá như. Ừ, mà nõ cũng mãi là “giá như” thôi ). Giá như được bên anh mãi như thế này. Có gì đó nghèn nghẹn. Cái mà tôi mong ước, chắc hẳn chẳng bao giờ thành hiện thực cả. Tôi…Chỉ là một linh hồn, một bóng ma…

“Á…” – Tôi mải miết suy nghĩ, chẳng may vấp phải viên đá cuội. Gót giầy gẫy đôi. Tôi nhăn nhó nhìn Hạ Minh như cầu cứu…
“Em sao thế. Trời ạ. Anh xem nào” – Hạ Minh đỡ tôi đứng thẳng lên, anh ngó đôi giầy rồi bật cười. Gét thế không biết. Anh như đang trêu tôi. Anh giỡn tôi. Tức chết đi được.
“Anh cười gì chứ? Hừ”
“Thôi nào em yêu. Giầy hỏng rồi, tháo nốt chiếc còn lại ra. Hay muốn đi một bên có một bên không. Hihi”
“Gét anh quá. Hừ hừ”
“Anh vô tội nè. Hihi” – Được thể anh chọc tôi tới bến. Tôi tức muốn xì khói mà không làm gì được. Chỉ nguýt dài một cái rồi mếu máo.
“Giờ làm sao đây anh?”
“Ngốc quá. Tháo giầy ra. Lên anh cõng nào”
“Hả. Được không đó?”
“Đây đâu phải lần đầu. Dù em…khá nặng đó. Hihi”
Tôi dỗi. Chân đất đi tiếp vài bước, đợi anh đuổi theo. Đó. Tôi biết mà, kiểu gì anh cũng phải chạy theo rồi dỗ dành. Trời ạ. Tôi hư mất. Nhưng…cũng không được lâu nữa…
Đường Sài Gòn vẫn tấp nập. Vẫn đông người qua lại. Tôi kéo sụp ô xuống tránh cái nhìn của kẻ đi đường. Tôi trên lưng anh. Gần sát anh. Vòng tay tôi choàng bên cổ anh như muốn nói rằng bây giờ và mãi mãi, anh là của tôi. Không bao giờ được phép rời xa tôi, cho dù có thành cát bụi.
“Oa…chồng ơi. Bắp nướng kìa”
“Úi. Trời bão nãy mà vẫn có người bán bắp à?”
“Em muốn vào đó cơ”
“Rồi rồi. Nhưng việc gặp Nhật Huy, chắc trễ quá”
“Kệ. em ứ biết. Dù sao thì cũng không hi vọng gì nhiều. Hihi. Thèm quá anh ơi. Thơm kinh!”
“Nào thì đi. Hihi. Anh cũng sắp sụt lưng rồi nè”
Mùi bắp nướng được thể tung hoàng xung quanh tôi và anh. Hạ Minh đỡ lấy một bắp, thổi phù phù rồi đưa cho tôi. Tôi hít hà mùi thơm cho căng tràn lồng ngực mới ăn miếng đầu tiên. Hạ Minh nhìn tôi. Anh không giấu nổi nụ cười. Tôi rất thích anh cười. Thích đến nỗi, khi ấy, chỉ muốn sờ lên làn môi ấy mà miết thôi. Tôi chu mỏ ra, bắt anh thổi vì bắp nướng làm bỏng môi. Anh lắc lắc đầu, vờ trêu tôi. Tôi hậm hực lườm anh, không thèm nói chuyện. Mắt cứ nhìn về phía mưa. Anh lại dỗ dành tôi. Âu yếm tôi. Chúng tôi đùa nhau, rồi lặng nhìn về phía màn mưa. Nơi vỉa hè sao ấm áp đến lạ thường.
No căng bụng, tôi đứng lên. Trời cũng đã muộn, mưa lại thêm dày đặc hơn. Tôi đâm lười, bắt Hạ Minh cõng về nhà đi ngủ.
“Ôi. Vợ tôi. Ham ngủ thế. Mới đó mà đã buồn ngủ được sao em?”
“Dạ. Em muốn về cơ…”
Chồng tôi- Hạ minh. Tất nhiên là vui vẻ nhấc tôi lên lưng, từng bước về nhà. Tôi lại mải miết dựa trên người anh, đôi bờ vai vững chãi… Bỗng, Hạ Minh đứng khựng lại trước một khách sạn . Tôi nhấc ô ra khỏi tầm mắt, cũng ngó lên nhìn. Là cô ấy…Lệ Tuyết… Giây phút trong tim tôi như ngừng đập. Chính xác hơn là nó nghẹt thở. Nghẹt thở đến đáng sợ…Cô ta bỗng dưng xuất hiện trước chúng tôi. Nhưng không phải một mình. Cũng chẳng phải với Nam Quang. Mà với một người đàn ông lạ mặt, tầm khoảng trên năm mươi tuổi. Lẽ nào, cô ta và Nam Quang đã hết. Giờ lại đi cặp với ông già béo bự đó sao?
“Chồng…Anh…anh sao vậy?”
“À không. Anh không sao?”
“Là cô ta. Anh vẫn còn quan tâm đến ả sao?”
“Không. Anh không…”
“Vậy tại sao anh phải đứng lại, nhìn cô ta lâu đến vậy. Tình cũ khó quên à?”
“Em đừng nói bậy”
“Sao? Anh quát em à?”
“Không. Anh xin lỗi. Ta về thôi. Chỉ còn một ngày mai thôi. Anh không muốn chúng mình cãi nhau”
“Không cãi mà được à. Nếu anh không còn tình ý gì với cô ta thì đã không như vậy.Đấy. Con thiên nga bé nhỏ của anh đang vào khách sạn với một tay vừa già vừa béo. Anh đau lòng chứ gì?”
“Em nói gì vậy Hà Nhi. Đừng làm to chuyện như thế chứ. Anh và cô ta. Hết rồi. Giờ anh chỉ là một con ma. Em hiểu chứ? Đừng quá đáng như thế!”
“Anh vì ả mà quát tôi à?”
“Em đừng suy diễn ra”
“Tôi suy diễn? Tôi nói đúng rồi ấy gì. Anh đang ghen với thằng cha già khọm kia ầy gì?”
“Em ăn nói hẳn hoi. Anh bảo không là không. Quá quắt!”
Tôi yên lặng, từ từ tụt xuống khỏi lưng anh. Nước mắt đã lưng chòng, tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Tôi ghen chăng? Ừ. Có lẽ. “Đáng ghét. Mọi thứ đều đáng ghét hết. Hừ.”
Tôi chạy trong đêm, mưa cứ thế phả vào mặt tôi. Gió cú thốc vào người. Sao lạnh lẽo đến vậy. Anh không đuổi theo tôi. Anh quát mắng tôi. Vì ả. Cái con đàn bà khốn kiếp ấy. Tôi chỉ muốn tát thẳng vào mặt. Đê tiện hết sức!
Tôi vừa đi vừa nguyền rủa tất cả. Ô không còn. Tôi đội mưa cứ thế lao vào đêm tối.
“Hạ Minh. Anh không đuổi theo tôi ư? Khốn kiếp. Vì Lệ Tuyết mà anh quát mắng tôi. Hừ!”
“Sầm!!!”
Đó chính là tiếng động cuối cùng trong đêm tối. Tôi tức giận ném luôn đôi giầy cao gót vào cửa gỗ. Tạo ra một thứ âm thanh ghê rợn…
“Hạ Minh! Đồ chết tiệt”
Tôi chưa bao giờ tức giận với anh như lúc này. Lệ Tuyết là cái quái gì mà khiến anh ta như thế chứ. Cái ánh mắt ấy. Anh ta nhìn trân trân vào ả. Thật là hết biết. Đúng là tình cũ không rủ cũng đến mà.
Tôi vùi mình trong đám chăn gối, tôi khóc. Tôi ghen. Tôi tức giận…Đã bao giờ Hạ Minh nặng lời với tôi đâu kia chứ. Vậy mà…vậy mà…Tôi ức nghẹn cả họng. Tối đen như mực. Là trong lòng tôi… Còn ngoài kia, đèn đường hắt ánh sáng vào tận giường tôi. Tôi vẫn nức nở…
“Hà Nhi…Vợ…vợ ơi…”
Là tiếng của anh ta. Hừ. Tôi vẫn im lặng. Coi như đã ngủ.
“Anh biết Vợ chưa ngủ mà. Phải không. Vợ ơi. Anh xin lỗi. Anh sai rồi, nghe anh giải thích đã. Thực ra…”
“Không muốn nghe”
“Thôi mà vợ. Dậy với anh nào” – Vừa nói. Hạ Minh vừa lay tôi dậy, vén chăn ra khỏi người tôi – “Thôi chết. Vợ anh mặc cả quần áo ướt đi ngủ sao. Dậy nào. Dậy nào”
“Anh đi mà quan tâm cô ta ấy”
“Đâu, em ngoan. Dậy nghe anh nói nè. Thật ra anh không muốn quan tâm cô ta đâu”
“Vậy anh nhìn cô ta làm gì. Lại còn quát mắng em nữa. Anh còn yêu cô ta!”
“Ngốc quá…Không phải đâu mà”
“Em không muốn nghe nữa. Em ghét anh lắm” – Tôi bật dậy, thụi vào người anh rồi mếu máo – “Anh không được bỏ em đâu. Huhu”
“Vợ yêu. Đừng khóc. Anh đây mà. Thực ra người anh quan tâm là người đàn ông đi cùng cô ta cơ”

“Không tin”
“Vợ ngoan. Nín đi nào. Em biết đó là ai không?”
“Là ai?”
“Là ba anh…Ba ruột”
“Hả…Gì cơ? Chẳng phải anh nói trước đây anh sống một mình sao?”
“Ừ. Ba mẹ anh li hôn lâu rồi. Mẹ anh mất cách đây năm năm. Còn cái người em vừa nhìn thấy đó, đã cưới vợ khác. Ông ta là ba anh. Vậy mà, hôm nay lại đi với Lệ tuyết. Cô ta…Hừ!”
“Em xin lỗi…Em không biết đó lại là…”
“Em đừng khóc nữa là được mà. Hì”
Anh cười hiền hậu…Tôi thương anh, và cũng tự trách mình…Sao lúc nãy… Tôi kéo anh vào người mình. Ôm anh thật chặt. anh dụi đầu vào ngực tôi. Dường như…Anh lén buông một tiếng thở dài…

16. Cái kết của một tình yêu…

Tôi nằm gọn trong lòng anh như một chú mèo con đang run sợ trước giá lạnh. Không hiểu sao. Tôi không hề chợp mắt nổi… Đây là đêm cuối cùng. Bao nhiêu điều cứ nghẹn lại trong tim tôi… Mười một giờ mười phút. Hạ Minh vẫn xoa nhẹ mái tóc tôi chầm chậm. Anh cũng chưa ngủ. Tôi rúc vào ngực anh như tìm sự yên bình.
“Em chưa ngủ phải không?”
“Vâng…Em không ngủ được”
“Ừ. Anh cũng vậy…”
Im lặng. Tôi và Hạ Minh không nói thêm gì cả. Cứ như thế mãi…Dường như chúng tôi hiểu được người kia muốn nói gì. Tự lúc nào tôi lại khóc. Cảm giác sắp phải xa một người quan trọng cứ chèn nặng ngực tôi. Lòng tôi se thắt lại, trĩu xuống…Muốn mở miệng ra nói một câu gì đó nhưng lại không thể. Tôi đã quá yêu anh. Yêu anh trong thời gian ngắn ngủi. Nhưng thế là quá đủ để khẳng định tình yêu của chúng tôi. Hai bóng ma…Nhờ một cơ duyên nào đó mà được yêu nhau, được ở bên nhau một khoảng thời gian. Nhưng hỡi ôi…Sắp phải rời xa nhau rồi. Cả hai…Sẽ hóa thành cát bụi. Sẽ quyện vào nhau, bay đi theo gió, xa mãi, xa mãi…
Tôi đã từng rất hận, rất ghét anh. Vì chính anh đã cướp đi mạng sống của tôi. Chính anh đã không cho phép tôi được sống trên cõi đời này nữa. Nhưng cũng chính anh…Anh phải trả giá cho tất cả, bằng mạng sống. Rôi cũng chính anh…Anh mang lại cho tôi tình yêu đầu đời. Một tình yêu khi chỉ còn là hồn ma vất vưởng…Lần đầu tiên yêu, cũng là lần cuối cùng…Vĩnh viễn…Không có kiếp sau. Tôi không bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Không bao giờ hối hận vì đã vứt bỏ kiếp sau để được bên anh đến giây phút cuối cùng… Suy nghĩ, rồi tôi chìm vào giấc ngủ…
Ôi không. Tôi mơ thấy anh. Tôi mơ thấy cái màn sương mỏng nơi nghĩa địa ấy đang dần biến thành hố sâu, cuốn chúng tôi vào đó…Sâu, sâu thẳm. Tôi và Hạ Minh nắm chặt lấy tay nhau. Anh mỉm cười nhìn tôi lần cuối. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Một màu đen huyền bí, màu đáng sợ. Chưa đầy năm phút, chúng tôi bị hút vào hố đen ấy, vận tốc càng mạnh thêm. Trong cái hố kinh tởm ấy là vô vàn xương xẩu, đầu lâu. Thật khủng khiếp. Tôi nhìn sang Hạ Minh cầu một sự bình yên. Anh nhìn tôi. Ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, vô hồn rồi đỏ thẫm lại như máu. Anh nới lỏng tay ra, sau đó gần như buông hẳn. Một nụ cười nham hiểm…Không. Đó không phải Hạ Minh. Không phải…
“Aaaaaa!” – Tôi sợ hãi, giật mình tỉnh giấc…Tôi thực sự run sợ…
“Em, em sao thế?”
Tôi lưỡng lự nhìn Hạ Minh, mồ hôi vẫn lăn từng dòng trên trán. Đây mới chính là anh ấy.
“Huhu…”
“Ngoan nào. Em gặp ác mộng hả. Ngoan…Anh đây mà”
“Em sợ lắm…”
“Còn có anh đây. Em đừng sợ nhé”
“Anh không được buông tay em ra đâu. Với lại…”
“Ừ. ừ. Anh không buông đâu, anh hứa!”
“Với lại…mắt anh không được chuyển sang màu đỏ đâu. Hức hức”
“Ngốc hết sức. Ác mộng qua rồi. Anh đang cạnh em đây mà. Ngoan, nằm xuống đây với anh. Anh thương!”

Đêm đó, tôi không thể chợp mắt thêm giây phút nào nữa. Nỗi sợ hãi dần tăng lên tột đỉnh. Ngày mai…À không…Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi. Mọi thứ sẽ vĩnh viễn chấm dứt…Không bao giờ còn có thể được bên anh như lúc này nữa. Hạ Minh…
Bàn tay tôi siết mạnh áo anh lại như muốn níu giữ thứ gì đó…
Anh vuốt nhẹ lưng tôi. Mang lại sự bình yên cuối cùng cho tôi…
Ước gì…
Mãi mãi như thế này…
“Có chăng? Tình yêu…Mộng đẹp…Chỉ là một giấc mơ…Ta chìm đắm với những giây phút ngọt ngào…Rồi lại giật mình tỉnh dậy…Nước mắt làm nhòe đi tất cả…”

Ừ!...Phải chăng? Đã đến lúc tỉnh dậy…

* * *
“Vợ yêu! Dậy nào…”
“…”
“Trời…ngủ say quá cơ!”
“…”
Hạ Minh nheo mắt nhìn tôi. Có lẽ thế! Hình như, anh đang cười nữa…Tôi ti hí mắt…Bóng dáng anh nhanh nhẹn vụt dậy, bước vào nhà tắm…Mấy giờ rồi nhỉ?? Trời vẫn mưa…Gì thế này…Ngày cuối cùng…Mưa làm nhòe mi mắt…
“Em tỉnh rồi à? Hì”
Anh cười với tôi. Nụ cười thiếu đi cái gì đó…Cái gì đó rất quan trọng…
“Dạ. Mấy giờ rồi anh???”
“Gần mười giờ em ạ. Hà Nhi. Mình đi chơi đi…”
Lại có gì đó…nghẹn ngào…
Tôi nhìn anh…
Gắng nở nụ cười thật tươi…
“Dạ…Đi đâu hả anh?”
“Cần Giờ. Anh nợ em nơi đó…”
“Anh vẫn nhớ sao? Hi… Đợi e chút. Em chuẩn bị rồi đi nha”

“Ngày cuối cùng, cơn mưa cuối cùng…Lần cuối cùng được ngắm biển…Lần cuối cùng bên anh và sóng…Gió, cơn gió cuối cùng…Tận hưởng đi nào…Rồi ngày mai chia xa…Vĩnh viễn chỉ là cát bụi…Hòa quyện vào nhau rồi thoảng đi khắp nơi…Chỉ còn lại, dư âm cuộc tình của những bóng ma…”

Về với Cần Giờ, về với sóng và gió…Tôi, biển và anh…Gió và sóng…Mưa và nước mắt nghẹn nơi khóe mi…
Mưa không dữ dội mà nhẹ nhàng hất những hạt mưa li ti vào chúng tôi. Sóng từng đợt xối xả dưới chân. Gió quyến luyến tôi và anh… Hẳn như, nó hiểu…Đây là những giờ phút cuối cùng bên những kẻ si tình…
Bầu trời mang màu xám nhạt, Hạ Minh lặng yên cho tôi tựa vào…Giữa đất trời, mây biển…Anh nắm chặt tay tôi hơn lúc nào hết…Cảm xúc dâng lên…Sao cay cay…
Trời về chiều. Chúng tôi đã đứng đó, suốt mười tiếng đồng hồ. Yên lặng để hiểu tất cả. Hai hồn ma. Mờ nhạt giữa biển mênh mông, cát ướt mèm…
Ba giờ, hai mươi phút, năm mươi tư giây, bốn tám tích tắc…Gần chín tiếng nữa. Mọi thứ sẽ chấm dứt…
Mưa tạnh. Cũng là lúc Hạ Minh lên tiếng. Phá tan bầu không khí trĩu nặng…
“Hà Nhi…Em lạnh không?”
Ngớ ngẩn…Ma thì làm gì biết lạnh…
“Em không…Còn anh?”
“Ừ.Anh không…Mình đi ăn chút gì em nhé!”
“Được…”
Hạ Minh nhẹ nhàng xốc tôi lên lưng, tôi ôm chặt vai anh. Nhìn xuống chân anh đang từng bước, từng bước di chuyển. Mắt anh hơi ướt. Vì mưa? Hay vì khóc??? Bất giác, tôi mỉm cười…
Chỉ thế này thôi…
Đã khiến tôi hạnh phúc tột cùng…
Thêm một giây, một phút bên anh…Là vô cùng quý giá…
Nhưng…Chuyện gì đến ắt sẽ phải đến. Mười một giờ tối. Hạ Minh cùng tôi về nhà. Đường Sài Gòn vẫn đông đúc. Lòng người vẫn tấp nập ngược xuôi. Đèn điện vẫn sáng chưng…Phố xá nhộn nhịp. Nhưng đâu đó…Có những tiếng thở dài và nỗi buồn trong vô vọng…
Tôi không còn suy nghĩ được gì nữa. Chỉ muốn bình yên nốt những giây phút còn lại. Chúng tôi vẫn chưa về tới nhà… dường như, cả hai chúng tôi. Những bước chân…Chậm dần, cảm giác đuối sức ập đến. Tôi lả người đi trong vòng tay anh…Anh cố chống cự, đưa tôi về căn nhà. Ai cũng hiểu…Giờ phút ấy sắp đến…
“Anh…Em sắp…”
“Không. Đừng…Cố lên em…Mình vẫn còn ba mươi lăm phút nữa…Gắng bên anh đi em…Anh…anh…”
“Anh cũng rất mệt…phải không?...Hãy đưa em đến đó đi…Đến ngôi nhà thật sự ấy…”
“Em muốn đến đó rồi sao?”
“Vâng…”
“Ừ. Anh sẽ đưa em đến…”
Cổng nghĩa địa hiện ra trước mặt. Bóng đêm đen đặc pha chút ánh sáng khó hiểu. Tôi nặng nề lê bước theo anh…Những giây phút cuối cùng, sao nặng nề quá…Dường như, tôi muốn khụy xuống, muốn đổ ập lên bóng đêm…Hạ Minh vẫn chậm rãi dùng sức lực cuối cùng còn sót lại đỡ tôi từng bước một…
Từng nấm mồ nhìn chúng tôi, đâu đó có những tiếng rú kì lạ, những âm thanh của địa ngục vẫn réo lên từng hồi, dọa dẫm chúng tôi. Gần đến rồi, ngôi nhà của tôi nằm ở kia…Có ánh sáng…Chẳng nhẽ vẫn còn có người đến thăm tôi ư? Trễ rồi…
“Nhật Huy, chúng ta về thôi…Sắp mười hai giờ đêm rồi…”
Là tiếng của Yến Vũ, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi vậy…
Kia là…Nhật Huy…Cùng một người đàn ông lạ mặt.
“Không. Nhất định Huy phải chờ để đưa Hà Nhi về bằng được. Thầy Ha Lù có thuốc Hồi Sinh mà”
Thầy Ha Lù? Thuốc hồi sinh?
Sao khó hiểu đến vậy? Tôi lặng người. Trong đêm đen, có chút ánh sáng gì đó như vụt lên…
“Nhật Huy!”
Hạ Minh cất tiếng trước tôi. Anh cũng đã nghe thấy…
Trời âm u, gió từng đợt gai lạnh nơi nghĩa địa…Tiếng Hạ Minh như hòa vào cơn gió ấy. Nó không còn chuẩn xác nữa mà thành những tiếng khó nghe…
Ba người họ quay lại nhìn chúng tôi. Tôi và Hạ Minh chẳng còn đủ sức nữa rồi, mười phút cuối cùng…
Gương mặt Nhật Huy dãn ra, cậu ta vui mừng chạy đến đỡ tôi.
“Nhi, Nhi…Nhi đi đâu mà Huy tìm mãi. Nhi được cứu rồi Nhi biết không?”
“Sao? Nhi không…hiểu…”
“Đây là thầy Ha Lù, thầy ấy có thuốc hồi sinh. Quý lắm. Mau…còn kịp. Thầy Ha Lù, mau đưa thuốc cho tôi”
Tôi vui. Tôi hi vọng. Phải chăng ông trời thương cho phận ma bé nhỏ này…Phải chăng tôi và Hạ Minh sẽ được sông tiếp…được bên nhau…
Thầy Ha Lù đến cạnh tôi, mở từ chiếc lọ nhỏ hình bầu dục ra một viên thuốc hình tròn, giống như mấy viên Linh Đan thời xưa? Liệu có cứu được chúng tôi???
Tôi quay sang nhìn Hạ Minh, anh mỉm cười…Tôi cũng cười, đón viên thuốc từ tay ông cụ miền núi…
Nhưng…
“A! Sao chỉ có một viên???”
Nỗi lo lắng dâng lên. Có gì đó…
“Ta chỉ có đúng một viên thôi nên không thể cứu cả hai người được. Vậy nên…”
“Sao…sao cơ???”
Chết lặng. Sững sờ. Đau đớn….
Hạ Minh ánh mắt thoáng buồn, nhưng lại nở một nụ cười. Anh đến bên tôi. Vẫn nhẹ nhàng như vậy.
“Em uống đi…”

“Không…Không. Em không thể uống được! Em không thể bỏ anh lại một mình được. Không bao giờ!”
“Em mau uống đi. Em phải sống. Đây là thế giới của em! Em phải ở lại. Còn anh, anh phải trả giá cho tất cả. Em mau uống đi. Nhanh lên không thì không kịp mất!”
“Hà Nhi, Nhi uống mau đi, chỉ còn hai phút nữa thôi!”
“Nhi, nhi uống đi. Đừng cứng đầu nữa”
Tôi cầm viên thuốc trong tay, nước mắt lăn dài. Không thể được. Tôi phải theo anh. Tôi phải theo Hạ Minh…Anh cần tôi và tôi cũng vậy…
“Không! Em không uống. Mình không uống đâu! Mình sẽ đi…”
“Nhiiiii! Nhi bị làm sao vậy? Trời ạ…Khụ…khụ…”
“Huy…Huy sao không?”
Yến Vũ lên tiếng. Dường như cậu bạn si tình này không ổn.
“Nhi ơi. Về với chúng tớ đi. Huy và tớ không thể thiếu Nhi được. cậu ấy đang ốm nhưng vẫn nhất định không chịu từ bỏ cơ hội cứu cậu đâu.”
“Hà Nhi…em chỉ cần nhớ…Anh yêu em. Thế là đủ. Anh muốn em sống. Em hiểu không?”
Lúc Hạ Minh dứt lời, cũng là lúc bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, tia sét soẹt ngang trên đó. Một làn sương mờ ảo xuất hiện. Nhưng nó là một vòng xoáy. Một hố sâu…
“Hạ Minh…Không! Em sẽ đi cùng anh…Không”
Anh lấy viên thuốc từ tay tôi, nhanh như chớp, viên thuốc ấy được Hạ Minh đặt gọn trong miệng tôi…Hạ Minh mỉm cười nhìn tất cả rồi lao vào hố sâu.
Mười hai giờ đúng!
“Không………..Hạ Minh…Aaaaaaaaaaaaa! Hạ Minh…………..”
Đau đớn. Hạ Minh không còn nữa…Mọi thứ nhòe đi trước mắt tôi….Đau đơn đến tột cùng…Tôi mất Hạ Minh…Còn ý nghĩa gì nữa chứ…Hố đen ấy…Biến mất…
“Aaaaaa………”
Tiếng hét vang vọng cả khu nghĩa địa…Tiếng hét tuyệt vọng….
….
“Aaaaaaaaaaaaaaa…Không!!!!!!”
Cô gái nhỏ hét lớn. Giường bệnh nhốn nháo. Mọi người đều hết sức vui mừng khi người bệnh kia đã tỉnh dậy suốt năm tháng trời hôn mê.
“Hà Nhi…Hà Nhi tỉnh rồi…Hà Nhi tỉnh rôi….”
Tiếng la ó của hai người bạn, một nam, một nữ cũng lớn không kém…
Đôi mắt tinh khiết của cô gái nhỏ mở ra…Mơ hồ…
“Hạ Minh…”

“Hà Nhi…”
Nơi ấy. Phút ấy. Tại phòng bệnh bên cạnh. Người ta cũng nghe thấy và cảm nhận được sự vui mừng khi người con trai cũng sau năm tháng đã tỉnh dậy.
Một vụ tai nạn kinh hoàng. Tưởng chừng cướp đi tất cả…Nhưng, số phận đã cho hai người được sông…
Có lẽ…số phận của họ đã được sắp đặt trong một Giấc Mơ. Và chính thức bắt đầu là khi họ Gọi Tên Nhau lúc tỉnh dậy…

“Một cái kết trong giấc mơ là mở đầu cho một tình yêu thực sự…Số phận! Là số phận của họ… Ông trời đã sắp đặt tất cả. Họ phải được ở bên nhau! Mãi mãi…
Tỉnh dậy và yêu!”

“…hết rồi tình yêu ơi, bạn kiên nhẫn và rãnh rỏi giống tôi quá (CaCa)…”